Chương 53: Thân Ái (2)

Karen trở về phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Piaget vẻ mặt ngái ngủ đồng thời tóc rối bời từ trên cầu thang đi xuống.

"A, Karen, rất vui khi ngươi tới thăm."

Piaget bước xuống cầu thang, mở rộng vòng tay của mình và cho Karen một cái ôm lớn.

Ngay lập tức,

Hắn nhìn về phía cà phê trên bàn,

Ngượng ngùng nói:

"Thật sự là xin lỗi, ngươi tới còn phải tự pha cà phê."

"Là phu nhân ngài giúp ta pha." Karen nói.

"Vợ tôi? Ai vậy?" Piaget nghi hoặc, "Chúa ơi, Lynda đã đi rồi, ngươi quên mất sao Karen, ngươi đã đưa hộp tro cốt của cô ấy đến tay ta.”

Lời này, hẳn là ta đến nói với ngươi mới đúng!

"Cho nên, ngươi cảm thấy ta là tự mình mở cửa sân, đi vào nhà ngươi?"

"Ừm, nếu không thì sao?" Piaget cười nói, "Bình thường ta không có thói quen khóa cửa, bởi vì khu vực này trị an phi thường tốt, đối diện lại là cục trưởng cục cảnh sát.

Ngươi là bạn của ta, mặc dù chúng ta chỉ gặp qua một lần, nhưng ta đã xác định ngươi là bạn của ta, vậy nên bạn bè mở cửa vào nhà ta tự mình pha cà phê, không phải là một chuyện rất bình thường sao?

Chuyện này chứng tỏ Karen ngươi, cũng coi ta như là bạn bè chân chính, không cần đi câu nệ những lễ nghĩa kia, không phải sao?”

"Piaget."

"A?"

"Ta không thể không nhắc nhở ngươi, vừa rồi thật sự là Lynda giúp ta mở cửa, cũng là Lynda giúp ta pha cà phê, sau đó, cô ấy lên lầu gọi ngươi ngủ trưa."

"Ngươi điên rồi sao?"

Piaget nhìn kỹ vào mắt Karen, lo lắng mà hỏi thăm: "Gần đây ngươi gặp phải chuyện gì kích thích tinh thần ngươi sao?"

"Đúng vậy, chính là chuyện của ngươi."

"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi." Piaget ngồi xuống, đưa tay cầm một miếng điểm tâm, cắn một miếng.

Karen cũng ngồi xuống, đồng thời nhìn lướt qua Pall, phát hiện Pall đang phủ phục trên ghế sa lon, mà lông vàng kia, thì ở ngoài phòng khách bắt bướm, chơi đùa vui vẻ.

Karen thề lần sau sẽ không đem theo đầu cho ngu ngốc kia nữa.

Karen mở miệng nói: "Phu nhân của ngươi, đã rời đi.”

"Cái này ta biết."

"Nhưng Simor phu nhân cách vách lại nói, sáng hôm qua, cô nhận được bánh táo do phu nhân của ngươi tự tay đưa cho cô."

"Chuyện này sao có thể!"

"Đó là sự thật, hơn nữa, ta vừa mới nhìn thấy Lynda."

"Tất cả các ngươi đều điên rồi, Lynda đã đi rồi, ta tự tay cầm tro cốt của cô ấy, chôn cất cô ấy."

Piaget lấy ra một hộp thuốc lá, đưa cho Karen một điếu thuốc, Karen nhận lấy.

Ngay lập tức,

Piaget cầm bật lửa và châm thuốc cho cả hai.

Sau khi hít một ngụm,

Piaget đột nhiên dùng sức túm tóc mình,

Cười nói:

"Thành thật mà nói, ta cảm thấy ta cũng có chút điên rồi.

Bởi vì những ngày vừa qua, ta vẫn luôn có cảm giác Lynda cũng không rời đi, mà luôn ở lại bên cạnh ta để chăm sóc ta, nhưng ta cảm thấy, có lẽ chỉ vì ta đã quen với sự hiện diện của cô ấy, đồng thời, ta cũng tận hưởng cảm giác này.”

"Nếu không phiền, ta có thể lên lầu tham quan có được không?" Karen hỏi.

"Đương nhiên sẽ không, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tham quan."

Piaget dẫn Karen lên cầu thang.

Kỳ thực, người giàu thật sự, không chỉ thể hiện qua giá trị ngôi nhà, nhiều khi, còn là trong việc trang trí.

Karen lưu ý từng cây chạm khắc gỗ tinh tế dưới lan can cầu thang, lại nhìn vách tường cùng với đồ trang trí trên trần nhà, hắn cảm thấy số tiền bỏ ra để trang trí có thể so với giá nhà còn đắt hơn.

"Tầng hai là phòng ngủ và thư phòng của ta, còn có phòng tranh của vợ ta, vợ ta là một họa sĩ, từng tổ chức triển lãm cá nhân ở thành phố Luo Jia.

Đây là thư phòng của ta.”

Karen bước vào và đi một vòng.

Tuy rằng rất khiêm tốn, rất nội liễm, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể cảm giác được "giá cả" của thư phòng này, so với thư phòng của Dis còn đắt hơn rất nhiều.

Sau khi đi một vòng, Karen bước ra.

"Đây là phòng tranh của phu nhân ta."

Trong phòng vẽ, nhiều bức tranh đã được phủ rèm.

"Có thể thưởng thức các bức tranh của phu nhân nhà ngươi không?"

"Đương nhiên."

Karen mở bức màn trên một bức tranh,

Trong bức tranh,

Được chia thành hai bố cục;

Phía dưới, là một mảnh xương khô cùng rách nát, một người đàn ông lỏa thể nằm ở dưới đất, mặt hướng lên trên.

Phía trên, cỏ thơm xanh mượt, một đám nam nữ đang vây quanh lửa trại nhảy múa, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Khi nhìn vào bức tranh, Karen theo bản năng hít một hơi thật sâu:

"Giáo hội Berry?"

"Đúng vậy, Karen, ngươi đối với tôn giáo cũng rất hiểu biết sao?" Piaget cười và hỏi, "Vợ ta am hiểu nhất là vẽ các bức tranh về tôn giáo, bức tranh này trong giáo hội Berry được gọi là "rèm của thiên chúa."

Chân thần mà giáo hội Berry tin tưởng, tự thân vĩnh viễn bị trục xuất trong bóng đêm cô tịch, đổi lấy sự tự do và lãng mạn của tín đồ của hắn ở thiên đàng.”

Karen gật đầu,

Một lần nữa mở ra bức tranh thứ hai;

Bức tranh này, lại có hai bố cục, bất quá là ngang.

Bên trái, là một người đàn ông ngâm xướng trong vườn địa đàng, bên phải, là một người đàn ông trông giống hệt nhưng lại gào thét trong núi xương khô địa ngục.

Ở giữa, ngang có một dòng sông màu đen, chia ra và đối xứng dưới chân hai người đàn ông giống nhau như đúc này.

"Giáo hội Thâm Uyên Chi Thần." Karen nói.

“Đúng vậy, Thâm Uyên Chi Thần, đem thân thể của mình chia làm hai, một nửa vào thiên đường một nửa vào địa ngục, cuối cùng ở giữa thiên đường cùng địa ngục, mở ra vực sâu. Ở Ruilan, rất ít người biết đến giáo phái này.”

Hai, đã có hai.

Karen đưa tay sờ vào bức màn của bức tranh thứ ba theo thứ tự,

Nhưng khi bàn tay của hắn sắp chạm vào bực tranh, hắn dừng lại.

Đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Không còn là trùng hợp ngẫu nhiên nữa.

Mà hắn có dự cảm, đó chính là bức họa thứ ba này, có thể tương ứng với người chết tiếp theo, cũng chính là. . . Tác phẩm nghệ thuật tiếp theo.