Chương 27: Có Một Đầu Quái Vật (5)

Karen đếm ra một ngàn lucoin, chuẩn bị đợi một lát đưa cho lão Darcy.

Số tiền còn lại, Karen đưa cho Mason.

Mason chỉ cười cười, đẩy tiền trở lại, nói:

"Ngươi tự mình giữ lại."

“Không cần giao công sao?” Karen hỏi.

Tiền nhiều tuy thơm, nhưng so với mệnh, khẳng định vẫn là mệnh quan trọng hơn.

Nếu thu nhập này nộp lên:

Hắc.

Dis,

Ông thấy chưa,

Ta không chỉ biết nấu ăn, ta cũng có thể kiếm tiền!

Vậy nên, xin đừng giết ta!

"Hắn cũng đã nói, là phí gì của ngươi. À, phí tư vấn, đó là của ngươi, ngươi nhận được thì hãy cất đi, hoặc ngày mai ta lại sẽ đưa ngươi đên đến ngân hàng để mở một tài khoản tiết kiệm cho ngươi.”

"Cảm ơn chú."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Mason đưa tay ra, vỗ vai Karen, hỏi, "Vừa rồi ngươi cùng ngươi kia. . . Piaget đó, ta cũng nghe được cuộc trò chuyện của các ngươi. Mặc dù không hiểu lắm, nhưng ta có thể cảm thấy có vẻ ngươi đã giải quyết vấn đề giúp hắn ta rất tốt.

Tại sao trước giờ ta vẫn không biết ngươi còn có thể nói chuyện như thế với người khác?”

Trước đây "Laren" là một người mắc chứng tự kỷ, làm thế nào mà hắn có thể nói chuyện với người khác?

"Ta đã học được trong sách a."

"A, ra là như vậy a, sau khi trở về ta cùng thím ngươi thương lượng một chút, trong nhà chúng ta có thể mở rộng ra một hạng mục khác, tựa như lần này, tư vấn tâm lý hoặc có thể nói là trị liệu tâm lý.

Ngươi biết không, những người thân của người chết, thường họ đều sẽ rất đau buồn và cần ai đó giải quyết.”

A,

Karen hiểu Mason có ý gì;

Kỳ thật kiếp trước ở thế giới của hắn, trong một nhà tang lễ đẳng cấp, đều sẽ có chuyên gia tư vấn tâm lý đến nói chuyện cùng thân nhân của người đã khuất, tiến hành tư vấn tâm lý.

"Ngươi có thể làm cái này không?" Mason tiếp tục hỏi, "Ý ta là, ta không cần phải miễn cưỡng."

"Có thể, không thành vấn đề."

Karen trả lời rất dứt khoát, đó là do sự tự tin chuyên nghiệp của mình.

"Vậy cũng thật tốt, ngươi không biết đấy, mỗi lần nhìn thấy những người nhà đau buồn kia, ta đều cảm thấy đau lòng giúp họ. . ." Mason ôm ngực mình.

"Chú thật thiện lương. . ."

"Bởi vì ta biết khi trong người có loại cảm xúc này sẽ không còn lý trí, sẽ so với người bình thường càng tiêu tiền mạnh tay hơn, thế mà lại không có hạng mục này để bào tiền bọn họ, nghĩ tới đây, ta liền rất đau lòng."

". . ." Karen.

"Thật sự muốn cho lão Darcy một ngàn lucoin sao?" Mason hỏi.

"Ừm." Karen gật đầu.

"Được, ta đi đưa cho hắn." Mason cầm một ngàn lucoin đi vào bên trong tìm lão Darcy.

Bên trong bức tường kính,

Lão Darcy dùng móc sắt đem bụng Mosan tiên sinh vẽ ra một vết thương,

Sau đó đẩy nó vào lò đốt.

Karen thấy Mason tiến đến trước mặt lão Darcy, lão Darcy đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, còn cố ý xoay người, hướng về phía Karen bên ngoài tường thủy tinh cởi mũ cúi đầu.

Cùng lúc này,

Ron cũng lắc lư ra, châm một điếu thuốc để thư giãn.

"Ron."

“A, có việc sao, Karen thiếu gia?”

Karen lấy ra 500 lucoin và đưa nó cho Ron.

"Tiền này. . ." Ron có chút không rõ nguyên nhân.

"Vừa rồi vị tiên sinh kia cho, người gặp có phần."

"Thật sao, cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu gia."

Ron rất cao hứng đem tiền thu vào trong túi, hắn không có vơ, là nguyệt quang tộc, thậm chí mỗi tháng sau khi phát lương còn phải đi trả tiền ăn nợ của tháng trước, thêm năm trăm lucoin này, đủ để hắn tiêu sái trong quán rượu hai đêm.

Karen mở miệng hỏi:

"Đúng rồi, Ron, thi thể của Jeff là do cơ quan chính phủ gọi điện thoại cho các ngươi đi thu sao?"

Ron hoàn toàn không phòng bị chút nào, trực tiếp trả lời:

"Không phải a, sáng hôm đó chúng ta vốn muốn đến viện dưỡng lão Vịnh Hoa Thủy để nhận Mosan tiên sinh, nhưng đi qua đường Mink. Số 125 hay 130 gì đó, dù sao cũng phát hiện Jeff chết cóng ở đó, ngay bên cạnh thùng rác đường phố phía trước.

Chúng ta chỉ có thể đưa Jeff trở lại trước khi đón ông Mosan, và phiếu phúc lợi cũng được Mason tiên sinh nộp đơn sau đó.”

Quả nhiên!

Trong đầu Karen lập tức hiện ra lời của chú Mason khi lái xe qua tòa nhà 128 kia nói:

"Tuy nhiên, hôm trước nhà cô ấy gặp phải phiền toái, là cô ấy tìm ta để hỗ trợ, ta liền hỗ trợ xử lý một chút. . .. Cô ấy và chồng đang tìm kiếm một ngôi nhà mới để chuẩn bị chuyển đi. . ."

Vậy nên,

Chú là giúp nhà của mối tình đầu,

Xử lý một cái xác!

Chờ đã,

Karen đột nhiên nhận ra một vấn đề,

Đó là hắn đã "nhìn thấy" một số hình ảnh trên hài cốt của ông Mosan và Jeff;

Chấp niệm không muốn bị hỏa táng, điều này đã được thím Mary chứng thật, bởi vì tôn giáo, Mosan tiên sinh rất kháng cự hỏa táng.

Nếu những gì hắn thấy ở Mosan là đúng,

Như vậy người phụ nữ mình nhìn thấy ở chỗ Jeff, chỉ có một chân cùng một khuôn mặt, chẳng phải cũng là. . . Thật sao?

Trong đầu Karen lập tức hiện ra cảnh tượng tầng hai khi đi ngang qua nhà kia, hai chân kia cùng với đôi giày cao gót màu đỏ kia!

Vậy là,

Gia đình người yêu đầu của chú,

Giờ phút này đang có một đầu. . . Quái vật!

————