Chương 10: Khủng Hoảng Thân Phận (2)

Karen thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn về phía Minna, phát hiện Minna cũng đang làm động tác giống hắn.

"Ông nội, tựa hồ mỗi ngày đều rất bận rộn." Karen hỏi.

"Đúng vậy, trong nhà thờ có rất nhiều công việc, ông nội cũng thường xuyên đi công tác." Minna trả lời.

Trong lúc nói chuyện, ông nội từ bên trong đẩy cửa phòng ra, ông đã thay quần áo "linh mục" lại đi ra, trong tay còn mang theo một cái rương màu đen.

"Ta sẽ không về dùng cơm trưa." Dis nói.

"A, vâng thưa ông nội." Minna ngay lập tức trả lời.

Dis đi xuống cầu thang.

Một lát sau, Karen nhìn qua cửa sổ và nhìn thấy ông nội đi xuống sân dưới nhà.

Bộ quần áo trên người Dis, rõ ràng mang theo ý vị của trang phục tôn giáo, nhưng tựa hồ, lại có chút bất đồng, khiến cho hắn có một loại cảm giác tính chuyên chỉ rất mạnh.

Có thể trong mắt người ngoài, Dis làm "linh mục", trợ giúp gia đình làm ăn phát triển, dù sao thân phận của ông rất dễ dàng chiếm được lòng tín nhiệm của các tín đồ trong giáo đường, cũng có thể. . . Nhận thêm nhiều đơn hàng cho gia đình;

Nhưng Karen cũng không cảm thấy sự tình thật sự đơn giản như vậy, mà đợi đến khi ông nội đẩy cửa viện ra, sau khi đi ra ngoài, Karen mới giật mình tìm được nguồn gốc của cỗ "ý vị" kia.

"Ông nội của chúng ta, có chút giống với Cửu thúc."

“Anh họ, Cửu thúc là ai?”

"Một linh mục chuyên bắt ma cà rồng."

"A, chính là, trong các vở kịch sao?"

"Ừm, đúng vậy. Mina, ở đây còn phải lau thêm một lần sao?”

"Vâng, còn có cầu thang."

"Để ta giúp ngươi."

"Nhưng thân thể của anh?"

"Không thành vấn đề."

Karen bắt đầu giúp Minna lau sàn nhà, sau khi lau sàn nhà và cầu thang, thay xô nước mới, Karen đi vào sân, nơi có một vòi nước lớn, lấy nước nhanh hơn.

Mà ngay lúc này, chú Mason đã trở lại cùng với chiếc xe "Chở xác" cải tiến của mình, Ron và Paul đẩy xuống một chiếc xe cáng, nằm bên trên xa cáng là một ông già. Karen nhìn thấy mái tóc trắng được che phủ bởi một tấm vải trắng.

Chú Mason trước tiên chạy đến trong sân, cũng không chú ý tới Karen đang lấy nước ở trong góc, mà là đi thẳng tới trước mặt thím Mary.

"Cha đang tìm ngươi." Thím Mary nói.

"Cha đâu?" Ánh mắt chú Mason có chút lơ lửng.

Giống như là làm sai, sợ bị phụ huynh trách cứ nên biểu hiện sự chột dạ, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp kiếp trước, Karen sẽ lưu ý những chi tiết này.

"Cha vừa mới đi ra ngoài." Thím Mary nói.

"Cái này. . ." Chú Mason tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói, "Không có việc gì, không có việc gì, ta đi tìm cha, có lẽ hắn tới nhà thờ.”

"Ừm, vậy ngươi đi đi."

Chú Mason ngay lập tức chạy ra ngoài, cũng không có lái xe đi.

Thím Mary vẫn chưa nhận ra sự khác thường của chồng mình,

Bởi vì sự chú ý của cô lúc này đã dời tới trên người ông lão vừa được đưa từ viện dưỡng lão đến đây,

Chẳng bao lâu,

Chỉ nghe thấy Thím Mary hét lên:

“Trời ạ, trên người hắn sao còn có cứt!”

. . . . . .

Không thể hoàn thành phân phó, Paul cùng Ron bị thím Mary yêu cầu phụ trách vệ sinh cho hài cốt, đối mặt với sự phẫn nộ của phu nhân Mary, bọn họ hoàn toàn không dám phản kháng.

Đâu tiên Paul vận chuyển xe cáng đến tầng hầm, còn Ron thì đi đến trước mặt Karen:

"Karen thiếu gia, ta cần mượn xô nước cùng cây lau nhà một chút."

"Ta giúp ngươi xách xuống."

"Không cần, không cần." Ron vặn vẹo cổ mình, vóc dáng hắn rất cao lớn, có chút mập, tuy rằng tuổi tác không tính là rất lớn, nhưng bụng bia đã rất rõ ràng, "để chúng ta xử lý là được rồi.”

Karen mỉm cười rồi hỏi: "Vậy tại sao không để cho hộ công làm sạch cơ thể của người đó?"

Đây vốn là công việc của nhân viên y tế viện dưỡng lão, vì khách hàng đã mất, bước đầu cần làm là vệ sinh hài cốt, nếu không chờ người nhà người ta tới nhìn thấy trên hài cốt người thân còn bẩn thỉu, cũng không dễ coi.

"Để cho thiếu gia ngài chê cười rồi." Ron có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Ta đã hẹn vị hộ lý tiểu thư phụ trách Mosan tiên sinh kia hai ngày nữa đi xem phim.”

Thì ra là như thế. . .

Mặt Ron hơi có chút phiếm hồng, tiếp tục nói:

"Cô ấy nói cô ấy thích xem phim, cũng thích ăn bỏng ngô, đến lúc đó khi xem phim có thể tự tay đút cho ta ăn, cho nên. Cho nên ta không muốn đến lúc đó bàn tay cho ta ăn bỏng ngô, vừa mới lau qua cái vật kia.

Thiếu gia ngài biết không, khi các cặp đôi đi xem phim đút nhau ăn bỏng ngô, cái này thực sự là một chuyện rất ngọt ngào, dưới ánh đèn mờ, khi cô ấy đưa bỏng ngô vào miệng của ngài, ngài có thể vô tình chạm đầu lưỡi vào ngón tay mịn màng kia của cô ấy;

Ôi, Chúa ơi, Cái này quá là tuyệt mỹ!”

"Nằm mơ đi."

Giọng nói của Paul truyền đến, hắn đã đưa Mosan vào tầng hầm, lúc này hắn đã đi lên để lấy găng tay nhựa và bột giặt.

"Paul, ta biết, ngươi đang ghen tị với ta!"

"Ghen tị với ngươi sao? Thôi nào, Ron, trên đời này ngoại trừ bà chủ của phòng hỏa táng, bà Hughes sẽ thích ngươi, phỏng chừng không còn người phụ nữ nào khác sẽ coi trọng ngươi.”

“Ngươi nói bậy!”

Ron tức giận đến mức chỉ ngón tay vào Paul.