Chương 1: Gầm Giường (1)

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.

Ngay lập tức,

Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại.

"Tê. . . Đáng chết. . ."

Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.

Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.

Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.

Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.

Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông là một bác sĩ, vợ hắn là một giáo viên, họ cũng có một đứa con trai bảy tuổi.

Vào ban ngày sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa, nhưng người giúp việc sẽ không ở lại vào ban đêm và sẽ về nhà sau khi chuẩn bị bữa tối.

Ngoài ra, gia đình này còn có một thói quen vào mỗi tối thứ bảy, họ sẽ đi ra ngoài nhà hát để xem các buổi biểu diễn.

Cửa được mở ra, nam chủ nhân mặc âu phục màu đen đi ra trước, khởi động xe đậu ở cửa.

Sau đó, bà chủ mặc váy đỏ nắm tay đứa trẻ ra khỏi cửa, đóng cửa lại, nói chuyện vui vẻ với đứa trẻ trên xe của chồng.

Sau đó,

Chiếc xe từ từ khởi động rồi rời đi.

Jeff dùng đầu lưỡi liếm liếm môi trên dưới của mình, bước chân nhanh dần, trước tiên xoay người nhảy qua hàng rào gỗ thấp mà ngay cả một con chó nhỏ cũng không thể bị ngăn cản. Sau khi rơi vào gò hoa lại bước nhanh lên bậc thang, từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa, cắm vào.

"Răg rắc. . ."

Tiếng vang thanh thúy cho thấy đã thành công mở được cửa.

Ba tháng trước, Jeff còn là một công nhân làm việc trong công ty dịch vụ dọn nhà, bà chủ nhà này đã rất tin tưởng mà giao cho hắn chiếc chìa khóa mới lúc vừa dọn nhà, Jeff nhân cơ hội này lén lút sao một cái chìa mới.

Chẳng qua lúc ấy hắn còn đang do dự có nên trộm cắp hay không, lúc ấy hắn cơ hồ đã thua không còn gì cả.

Hiện tại, hắn không cần phải do dự, bởi vì hắn không chỉ không có gì, mà còn nợ một đống.

Sau khi mở cửa, Jeff lắc mình vào trong rồi đóng cửa nhanh chóng.

"Sau đêm nay, các ngươi hẳn là có thể hiểu được đạo lý sau khi dọn nhà phải thay khóa mới."

Tầng trệt là không gian nhà bếp mở cộng với phòng ăn, cộng với phòng giữ trẻ ở góc tây bắc.

Jeff trực tiếp lên tầng hai, hắn không bật đèn, mà lại bật đèn pin của bản thân mang theo, đèn pin có chút lập lòe không ổn định.

"Chết tiệt. . ."

Jeff lại lặng lẽ chửi rủa một tiếng, hắn biết là bởi vì pin không đủ năng lượng, nhưng cũng bởi vì hắn đã lấy tiền vốn để dành mua pin để mua một gói thuốc lá "Morff" giá 5 tệ.

Khuỷu tay đập mạnh vào đèn pin vài cái, ánh sáng của đèn pin sáng hơn trước một chút.

Tầng hai là phòng ngủ chính của hai vợ chồng cùng với một thư phòng nhỏ và một phòng tắm.

Về phần tầng ba, bởi vì là gác mái, cho nên chỉ làm phòng ngủ cho đứa bé.

Jeff đẩy cửa phòng ngủ chính ra, đập vào mắt là một chiếc giường lớn cùng với đủ loại tủ cổ kính, hắn biết rõ, cái thứ đáng giá này xác suất lớn sẽ ở trong phòng ngủ chính, đương nhiên, trước khi rời đi, hắn sẽ tới thư phòng nhỏ nhìn lướt qua.

"Tê tê. . . Tê tê. . ."

Âm thanh rè rè của dòng điện cùng các hạt nhiễu sóng truyền đến.

"Chào mừng bạn đến với kênh “Những câu chuyện xưa của Luojia”, ta là bạn cũ của ngươi. . . Alfred, ánh trăng tối nay thật đẹp, dưới ánh trăng xinh đẹp như vậy, vô luận là làm cái gì, tựa hồ đều có thể kèm theo một cỗ hương vị hạnh phúc. . ."

Jeff giật mình trước giọng nói đột ngột xuất hiện này, cúi đầu nhìn, mới phát hiện đó là một đài phát thanh ống đậu phộng kiểu cũ.

"Chệt tiệt, mọi người đều đã rời khỏi nhà, không biết tiết kiệm tiền điện sao!"

Jeff đưa tay tắt radio.

Sau đó, hắn bắt đầu lật tủ trang điểm trong phòng trước, bình thường, phụ nữ đều thích đem một ít đồ trang sức thường đeo cùng chi phí sinh hoạt trong nhà đặt ở chỗ này, đương nhiên, kế tiếp nếu có thể tìm được hộp trang sức thì không gì có thể tốt hơn.

"Răng rắc. . ."

Lúc này ở tầng một truyền đến tiếng mở cửa.

Jeff sợ hãi đến nỗi hắn gần như nhảy lên.

Ngay sau đó, là tiếng giày cao gót lên cầu thang, mục tiêu rất rõ ràng, chính là hướng về phòng ngủ mà đến.

Jeff ngay lập tức đẩy ngăn kéo trở lại rồi tắt đèn pin.

Hắn chỉ là một tên trộm, hắn không phải cường đạo, trộm cắp cùng cướp là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhay, cho dù là ở trong tòa án cũng không thể kết án giống nhau.

Quan trọng nhất, hắn căn bản cũng không có dũng khí đi làm một tên cướp!

Tiếng giày cao gót đến rất nhanh, mang theo một chút dồn dập.

Jeff căn bản cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều về những thứ khác, chỉ có thể nằm xuống, nghiêng người, lăn vào đáy giường.

"Kẹt kẹt. . ."

Gần như đồng thời, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

“Ba!"

Đèn được bật.

Jeff đang nằm sấp dưới gầm giường, nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ đi đến bên kia bàn trang điểm, sau một hồi lục lọi, tựa hồ tìm được lọ thuốc nhỏ, tiếng thuốc giòn ra "rầm rầm" đổ ra, cuối cùng là âm thanh nuốt.

Ngay sau đó,

Chính là một loạt tiếng thở dốc như trút được gánh nặng.

Jeff thấy giày cao gót của người phụ nữ dừng lại ở bàn trang điểm trong một thời gian, sau đó người phụ nữ đứng dậy và giày cao gót bắt đầu di chuyển.

"Reng reng reng. . .Reng reng reng. . . . . ."

Điện thoại reo.

Giày cao gót rời khỏi vị trí giường, đi về phía bàn trà dưới bệ cửa sổ, đó là nơi điện thoại được đặt.

Người phụ nữ trả lời điện thoại:

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Ừm, ừm."

"Vốn định đi cùng bọn họ, nhưng bỗng nhiên ta bị bệnh nên chỉ có thể trở về uống thuốc, đêm nay để cho bọn họ đi, ta ở nhà nghỉ ngơi."

"Không có việc gì, không cần lo lắng, cám ơn đã quan tâm, ta vẫn ổn."

Người phụ nữ cúp máy, quay lại và đi về phía giường.

"Lộp bộp."

Hai chân đạp vào gót chân cởi giày ra, giày cao gót gần như rơi xuống trước mặt Jeff, khoảng cách rất gần, khiến Jeff thậm chí có thể ngửi thấy mùi trên mặt giày truyền đến.

Ngay sau đó, giường rung lên,

Người phụ nữ nằm thẳng lên giường,

Còn phát ra một tiếng thở dài thoải mái,

Rõ ràng,

Ban ngày cô dạy trên lớp xong, thoát khỏi hoạt động gia đình với chồng con, rốt cục cũng có thể có được một lát nhàn rỗi, cho dù là bởi vì nguyên nhân thân thể, nhưng nghĩ đến cũng rất thoải mái.

Dưới gầm giường, Jeff bắt đầu suy nghĩ về những gì hắn nên làm.

Hắn hiện tại có chút hối hận, mình hẳn là nên bịt mặt trước, sớm biết chỉ có người phụ nữ một mình về nhà, hoàn toàn có thể che mặt uy hiếp cô ta, để cho cô không cần nhúc nhích, tự mình lại rời đi.

Tin tưởng một mình người phụ nữ này, cũng không dám vọng động, hơn nữa hắn còn chưa kịp trộm đồ, đối phương. . . Nói không chừng sẽ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thậm chí cũng sẽ không báo cảnh sát!

Nhưng, ngẫm lại cũng chỉ là ngẫm lại.

Ngay cả bây giờ chắc chắn rằng chỉ co một người phụ nữ đang nằm trên giường, Jeff vẫn không có can đảm để chui ra khỏi gầm giường để đe dọa cô ta.

Jeff há hốc mồm rồi bắt đầu hít thở trong im lặng để giảm bớt căng thẳng tại thời điểm này.

Chờ cho đến khi một người phụ nữ ngủ, chờ đợi cho đến khi người phụ nữ ngủ,

Chờ sau khi cô ta ngủ, thừa dịp người chồng cùng đứa bé của cô còn chưa trở về, chính mình có thể từ dưới gầm giường lặng yên không một tiếng động chui ra ngoài, không kinh động bất luận kẻ nào mà an toàn rời đi.