Slendy! Thả tôi ra
Chap 1: Triệu hồi slendy thành công
Tôi là rose, là một cô gái hiếu động và luôn tò mò về thế giới xung quanh. Một hôm:
- Nè, hôm qua tớ mới xem một video về cách hức triệu hồi slenderman đấy! ( Một cô bạn nói với tôi )
- Vậy hả? Có đáng sợ không? ( tô hỏi lại cô bạn đó )
- Đáng sợ lắm luôn á! ( cô bạn tôi trả lời lại )
Tính tò mò của tôi nổi lên! Vậy là đêm đó, 3h sáng, tôi đã làm nghi thức triệu hồi slendy. Tôi bắt đầu nhắm mắt và đọc câu thần chú...
_______ MỘT LÚC SAU _______
Tôi mở mắt ra, đập vào mặt tôi, một người đàn ông mặt trắng toát, cao tầm 2m, mặc một bộ vets đen, cà vạt đỏ. Trên mặt anh ta không có một bộ phận nào hết. Sau lưng còn có những cái xúc tu đen dài. Dù anh ta không có mắt nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn tôi. Anh ta đứng đó nhìn tôi một lúc, sau đó tôi lại có thể cảm nhận được anh ta đang... cười đểu. Anh ta bắt đầu vươn xúc tu ra và quấn chặt lấy tôi. Anh ta để tôi lên giường. Lúc này tôi vẵn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cố vùng vẫy nhưng không được. Tôi cũng cố la lên nhưng cũng bị anh ta bịt mồm lại. Một chiếc xúc tu vươn ra và đang ấn cái gì đó ở đùi tôi. Nó rất đau và tôi đã khóc. Slendy thấy vậy cũng buông tôi ra. Tôi đứng dậy và quát lên
- Anh làm gì vậy hả?! ( nước mắt tôi vẫn chảy )
Slendy không nói gì mà biến mất. Đêm đó, tôi không ngủ được và cứ ngồi đó. Đột nhiên, tôi nghĩ ra vết thương mà slendy vừa mới gây ra. Nó không còn chảy máu nữa và cũng không xóa được. Cứ như là nó đã được xăm lại vậy. Tôi lên mạng tìm hiểu thì mới biết được rằng tôi đã thành proxy, những người hầu cận bên cạnh anh ta. Tôi vẫn cứ ngồi đó
_______ SÁNG HÔM SAU _______
Tôi xếp quần áo rồi vào rừng. Đang ngồi dưới một gốc cây thì Slendy xuất hiện:
- Đi theo tôi ( slendy nói với tôi với một giọng trầm )
Tôi không nói gì và cứ đi theo anh ta. Một lúc sau thì tôi và slendy cũng về đến lâu đài. Slendy dẫn tôi vào trong để gặp mọi người. Khi vào trong:
- mừng ông chủ đã về ( toby nói )
- Mọi người, đây là proxy mới! Cô... ( chưa nói xong thì tôi đã cướp lời )
- Em chào mọi người, em là black rose, em bằng tuổi toby. Và em là proxy mới. Mong mọi người giúp đỡ ạ! ( tôi nói một cách vui vẻ )
Nói xong tôi đi tìm phòng của mình. Vậy là tôi đã trở thành một proxy. Từ đầu tôi tưởng rằng tôi sẽ chết khi triệu hồi slenderman. Nhưng không, tôi lại thành một proxy.
_________ HÔM SAU _________
_____ ĐỔI VAI SANG SLENDY____
- Các ngươi có thấy Rose đâu không? ( tôi hỏi mọi người )
- Chúng tôi không thấy thưa ông chủ ( toby trả lời )
- Cô ta đi mà không nói gì với các ngươi à? ( tôi hỏi các proxy )
- Không thưa ông chủ! Cô ấy không nói gì hết. Thậm chí cô ấy đi lúc nào chúng tôi còn không biết nữa! ( masky nói )
- Không lẽ... cô ta đã bỏ trốn? ( tôi hốt hoảng nói với mọi người )
- Khong thể nào! Tôi thấy Rose không phải kiểu người ngang ngược không nghe lời mà bỏ trốn đâu! ( toby nói )
- Ai mà biết được tính cô ta như thế nào?! ( tôi nói trong tức giận ). Ta sẽ tự đi tìm cô ta! ( nói rồi tôi tức giận ra khỏi lâu đài )
Đi được một lúc thì tôi thấy cô ấy đâng đi về phía lâu đài. Tôi chạy nhanh đến đó và lôi cô ta về. Khi về đến lâu đài, tôi quát lớn: - Cô đúng là gan to nhỉ? Còn dám bỏ trốn nữa! Cô thích chết hả? Tôi chưa từng thấy proxy nào mà gan lì và tồi tệ như cô! ( tôi tức giận nên nói vài lời không hay với cô ấy )
- Tôi xin lỗi! ( nói rồi cô ấy lên phòng )
- Thưa ông chủ, thực ra, cô ấy có nố với chúng tôi là cô ấy đi mua một cái áo cho ông chủ. Cô ấy nói đây là quà sinh nhật của ông! Cô ấy nhớ rất rõ vì cô ấy đã tìm hiểu trước. Cô ấy dặn chúng tôi là giữ bí mật nên... ( Jane buồn bã nói ).
Nghe xong, tôi chạy ngay lên phòng của Rose. Tôi gõ cửa phòng cô ấy:
- Rose, tôi xin lỗi! Tôi chưa nghe tường tự câu truyện mà đã nói quá đáng với cô! Tôi xin lỗi! ( tôi nói rồi lại nghe tiếng thút thít của rose trong phòng. )
- Đây đã là lần thứ hai tôi làm em khóc! Tôi xin lỗi! ( tôi nói rồi đi về phòng )
Khi về phòng, tôi thấy trên bàn có một chiếc áo sơ mi xanh biển, một chiếc quần zim và một chiếc khăn quàng cổ màu xanh
Nước biển, cộng thêm một tờ giấy trên bàn. Nó ghi: " Đây là mẫu thời trang mới nhất đấy! Tô mua hai bộ đấy! Thỉnh thoảng thay đổi cho phong cách trẻ trung lại nha! Tôi đọc xong rồi thầm nghĩ: " Cám ơn em, Rose "
______ SÁNG HÔM SAU_____
- Nguy rồi! NGUY RỒI ÔNG CHỦ ƠI! ( toby hốt hoảng chạy vào lâu đài nói )
- Có chuyện gì? ( tôi hỏi toby )
- Vừa nãy tôi bắc thang định rủ rose đi chơi. Nhưng cửa sổ phòng cô ấy khóa, tôi lén nhìn vào trong thì thấy rose đang trong trạng thái bất tỉnh, và máu chảy từ mồm cô ấy rất nhiều! ( toby hốt hoảng nói vơia tôi )
- CÁI GÌ?! ( tôi hốt hoảng hạy lên phòng rose, phá cửa phòng và bế cô ấy đưa cho nurse ann và smiley. )
MỘT LÚC SAU
Smiley và ann ra ngoài. Tôi vội đứng dậy và hỏi:
- Sao? Cô ấy sao rồi?! ( tôi lo lắng hỏi hai người )
- Cô ấy không sao rồi. Bây giờ đã qua cơn nguy kịch. Chỉ cần chậm 5' nữa thôi là cô ấy đã không qua khỏi. Ông chủ yên tâm! ( smiley cười rồi nói với tôi )
- Vậy tại sao cô ấy lại bị như vậy? ( tôi hỏi hai người kia )
- Bệnh tim của con bé bị tái phát lại. Có lẽ... hôm qua con bé đã khóc quá nhiều nên... ( ann ngập ngừng lo lắng nói với tôi )
- Ra vậy ( tôi cúi mặt xuống và nói )
NGÀY HÔM SAU
- TẠI SAO CÔ ẤY VẪN CHƯA TỈNH DẬY VẬY HẢ?! ( tôi tức giận hỏi hai người kia )
- Thưa ông chủ! Theo kinh nghiệm khi còn là y tá, tôi nghĩ... trong thâm tâm... con bé không muốn tỉnh dậy ( ann buồn bã nói với tôi )
- " Không muốn tỉnh dậy sao? " ( tôi nghĩ rồi nắm chặt tay lại )
- Tôi nghĩ... bây giờ mọi người vào thăm em ấy thì chắc em ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi! ( smiley nói với mọi người
- Để tôi vào trước! ( tôi nói rồi vào thăm rose )
Khi nhìn thấy rose đang nằm bất tỉnh, tôi lại gần và nói:
- Rose, em tỉnh lại đi! Em nuốn trừng phạt tôi thế nào cũng được. Miễn là em tỉnh dậy. Trước giờ, tôi luôn coi mình là trung tâm. Không bao giờ nghĩ tới cảm giác của em. Lần này, tôi không những không bảo vệ được em, mà còn làm tổn thương em. Tôi xin lỗi! Với lại... ANH YÊU EM! ( nói rồi tôi khẽ hôn lên môi của rose )
- TÓC... ( tiếng nước rơi )
Tôi nhìn lên và thấy rose đã tỉnh và đamg khóc. Tôi mừng rỡ nói:
- Rose, em tỉnh lại rồi! ( tôi vui mừng nói với rose )
Cô ấy vẫn không nói gì
- ANN, SMILEY! ROSE TỈNH RỒI, CÔ ẤY TỈNH RỒI! MAU VÀO ĐÂY ĐI! ( tôi gọi smiley và ann vào để xem xét tình hình của Rose )
HẾT CHAP 1
CÁC BẠN NHỚ ĐÓN XEM CHAP 2 NHA!
SẼ HAY VÀ GAY CẤN LẮM ĐÓ😉😉😉
BYE BYE CÁC BẠN VÀ CẢM ƠN CÁC BẠN
ĐÃ ĐỌC VÀ ỦNG HỘ MÌNH NHA!
CẢM ƠN CÁC BẠN!