Sau khi trải nghiệm một sự vật , sự việc nào đó đem lại những cảm xúc tích cực , con người ta sẽ rất dễ trầm mê ở bên trong những cảm xúc đó
Từ sau khi đặt bước chân đầu tiên trên con đường tu luyện Thu Ninh như biến thành kẻ tu luyện cuồng nhân , cả ngày trong đầu hắn luôn tự đặt câu hỏi , nghĩ về những câu hỏi đó , rồi tự tìm ra câu trả lời , những vấn đề đó như làn sương mù quẩn quanh trong đầu làm cách nào cũng không thể xua tan , hắn sắp tẩu hoả nhập ma đến nơi rồi
Ví dụ như quy luật của việc tu luyện là mỗi ngày chỉ có thể minh tưởng một lần mà không phải hai lần , bắt buộc phải trôi qua đủ một ngày hoặc quá một ngày có nghĩa nếu tu luyện vào buổi sáng thì phải đến sáng hôm sau mơi có thể tu luyện tiếp , thời gian sớm một chút cũng không được còn muộn hơn thì không sao
Hay là mỗi khi minh tưởng hắn sẽ cảm nhận được lực lượng thần bí nào đó từ trong thiên địa , lực lượng đó sau khi cộng hưởng với tinh thần của hắn giống như cái trống đánh lên mấy tiếng khe khẽ xong sau đó biến mất chẳng lưu lại một chút dấu tích nào , hư vô mờ mịt
Sức mạnh thể chất sau khi đã tăng lên thì vẫn giữ nguyên không vì loại tu luyện này mà tăng thêm nữa , nếu có tăng thì là do hắn tập luyện cơ bắp , hoặc đang tuổi ăn tuổi lớn còn lại không liên quan đến việc tu luyện , nó giống như tăng một lần sau đó muốn lên thêm phải nâng cấp lên lần nữa , không phải loại hình tích lũy nhiều thì càng mạnh
Cha hắn A Lạp Phách cũng không hiểu quá rõ về loại tu luyện này , hay nói đúng hơn là không để tâm vào chuyện tu luyện , để mọi thứ diễn ra tự nhiên còn tâm trí của hắn toàn bộ đặt vào việc đi săn kiếm sống
" Nếu có vị một tiên trưởng giúp đỡ giải đáp những nghi vấn trong lòng thì thật tốt , hoặc giả vô tình cứu được cao thủ võ lâm sau đó được truyền dạy bí kíp tu luyện , nếu không thì cùng lắm ngã vào một cái di tích nào đó may mắn thoát chết , nhân hoạ đắc phúc kiếm ra vài món bảo vật nghịch thiên cũng không tệ "
Đi loang quanh một hồi để thả lỏng đầu óc , sau lần gặp gỡ với tộc trưởng Nguyên Chiến , Thu Ninh cũng không dùng trò mèo che che giấu giấu gì nữa , một lần có thể nói là vô tình nhưng lần thứ hai bắt gặp vẫn thế thì là cố ý rồi
" Có khả năng lão tộc trưởng đã phong toả thông tin của việc tu luyện với đám người hậu nhân tộc ngoại lai " Thu Ninh phỏng đoán
Thu Ninh từng nghe cha hắn kể lại , tộc Bố Lặc có ngôn ngữ riêng nhưng sau khi bị xâm chiếm , bọn chúng đồng hoá loại bỏ ngôn ngữ văn hoá tộc Bố Lặc sử dụng , bắt giữ trẻ em tách ra khỏi người lớn và tẩy não trở thành công cụ phục vụ , còn những chiến binh đời trước của tộc Bố Lặc đến nay nếu không bị biến mất một cách kỳ lạ thì cũng đã bị mài cho chết sạch rồi
Ở kiếp trước Thu Ninh chắc chắn sẽ lên án hành vi độc ác man rợ của tộc Bái Nhật nhưng hiện tại sống ở nơi này một thời gian đã có cái nhìn khác , kẻ nào cũng phải đấu tranh đổi lấy một cơ hội sinh tồn , cá lớn nuốt cá bé , nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân cho nên diệt cỏ phải diệt tận gốc , hoàn toàn không có gì sai trái ở đây cả , nhưng thủ đoạn cỡ này thì đúng là không thể xem thường đám thổ dân này được
Lang thang ra khỏi doanh trại có hàng rào bảo vệ Thu Ninh đi xuống phía dưới khu vực của đám người vô gia cư , họ sống bấu víu tạm bợ ngay phía dưới doanh trại đợi chờ được phát lương thực cầm cự qua ngày , ở đây hắn thấy được rất nhiều cảnh bạo lực , ai oán
Người già hoặc tàn tật nếu không còn giá trị , bộ lạc sẽ không lãng phí lương thực cho những người đó , thay vì để họ chết dần chết mòn thì bộ lạc sẽ đem đi biến thành lương thực cung cấp cho kẻ có ích hơn
" Không biết liệu có ngày nào đó bản thân có bị đẩy xuống hoàn cảnh này hay không "
Bước vào bên trong một sơn động ẩm ướt , không khí bên trong có một mùi tanh hôi nồng nặc , nền đá có màu đen đặc loang lổ khi dẫm lên có cảm giác dinh dính nhớp nháp ,một đoạn ký ức ùa về khiến Thu Ninh dựng tóc gáy
Lúc đó hắn mới bốn tuổi lần đầu tiên đi đến chỗ này , tò mò tiến vào vốn muốn khám phá bên trong một chút , ai ngờ bắt gặp cảnh tượng khủng bố đến bây giờ vẫn còn sợ hãi , một lão nhân khuôn mặt biến dạng cả người dính đầy máu me đang lấy thịt người từ thi thể người chết , sau khi lồm cồm bò dậy chạy trở về hắn kinh hãi không ít đến nay mới là lần thứ hai đặt chân lại chỗ này
Nhìn những vết chất bẩn màu đen đã két lại Thu Ninh nhịn không được từng trận nôn nao
" Không nghĩ rằng ta cũng đã thấy qua không ít cảnh máu me chết chóc vậy mà bây giờ vẫn kém cỏi như thế , chút dảm lượng này cũng không có còn đòi làm nên cái trò trống gì "
Vừa mới cố gắng mặc niệm trấn an bản thân không tưởng tượng lung tung nữa thì đột nhiên một bóng đen nhảy ra cầm lấy tay hắn khiến Thu Ninh hét rầm lên té ngửa ngã ra đất , trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , chưa hết vừa mới nhìn kỹ người đến lại một lần nữa làm Thu Ninh suýt ngất
Người này là một ông lão hói trọc lốc , khuôn mặt hốc hác đến mức giống như không có chút thịt nào đắp lên , điểm đáng sợ nhất là xương quai hàm bị biến dạng khiến cả gương mặt chẳng khác nào chiếc đầu lâu bị bẻ vỡ
Định thần lại từ cơn khiếp sợ Thu Ninh thấy ông lão này cũng không làm hại gì đến mình cả , còn rất nhiệt tình nhìn hắn thân thiện
Khi còn bé Thu Ninh gặp ông ta một lần chưa nhìn kỹ đã bỏ chạy thục mạng , hắn còn tưởng lão là người Bái Nhật đang lấy thịt người đem cho cho đám người vô gia cư kia , sau khi cha hắn giải thích thì Thu Ninh mới biết lão không phải người tộc Bái Nhật , nhưng hình như không ai muốn thân cận lão vì đúng thật là lão làm công việc sử lý thi thể
Thu Ninh đến đây là có mục đích chứ không phải vì tò mò , nhìn tuổi tác lão nhân này phải là người cùng niên đại với tộc trưởng có lẽ sẽ biết một ít thông tin nào đó hữu dụng
Lão nhân này là chiến binh cấp ba còn hơn cha Thu Ninh một bậc , nhưng vấn đề ở chỗ , lão bị thương xương hàm vỡ nát khi viết thương lành lại đã mất đi khả năng nói chuyện , ăn uống cũng bị ảnh hưởng chỉ có thể ăn những thức ăn lỏng nên mới có bộ dáng hốc hác , do tàn phế không thể nói chuyện được lại có sức mạnh của chiến binh cấp ba nên chúng giữ lại làm việc rồi đưa đẩy làm công việc dơ bẩn này , tất nhiên những điều này Thu Ninh không hề biết , chỉ biết lão nhân này không thể nói chuyện được
Nhìn biểu hiện khoa tay múa chân Thu Ninh cũng hiểu lão đang rất vui vẻ vì có người đến thăm , có lẽ lâu lắm rồi lão chỉ làm bạn với những cái xác chết mà thôi
" Người có thể nghe hiểu lời con không "
Gật gật
" Thật may ông lão này vẫn nghe hiểu " Thu Ninh mừng thầm tròn lòng
" Con muốn hỏi làm thế nào để tu luyện nhanh hơn "
Đây không phải câu hỏi có hoặc không nhưng hình như lão nhân biết đáp án chỉ thấy lão cố gắng miêu tả bằng tay , bằng tay chưa đủ thì lại dùng cả biểu cảm lẫn hành động để cố gắng truyền đạt thông tin nào đó cho Thu Ninh
" Ý của người có phải là .... Sát Khí " khi Thu Ninh nói ra đáp án này ông lão mới trợn mắt liên tục gật đầu
Thu Ninh như nắm được điều gì đó móc nối xâu chuỗi tất cả những sự kiện thông tin mà hắn biết cùng với những suy diễn nhiều ngày nay giống như xoá tan mây mù lộ ra chân tướng
" Hoá ra là vậy , hoá ra là vậy nhưng điểm mấu chốt để tăng tốc độ tu luyện không hề dễ đạt được "
" Người có biết cách tu luyện này đến từ đâu không "
Lão nhân trầm mặc một lúc rồi chỉ về phương bắc , sau đó làm thêm động tác miêu tả
" Người nói là cách tu luyện này đến từ phương bắc , nếu tu luyện đạt đến cấp ba thì có thể đi về phương bắc để tìm chân tướng "
Lão nhân gật đầu rồi lại lắc đầu có thể lão cũng không biết đáp án , chuyện này chỉ là một truyền thuyết lưu truyền trong tộc , từ đời này qua đời khác không có ai chứng thực hay đi tìm đáp án cả
" Người có biết tu luyện khoảng bao lâu thì sẽ lên được cấp bốn không "
" Con muốn hỏi thêm một câu , cấp bốn mạnh đến mức nào , một người cấp bốn có thể đấu lại bao nhiêu người cấp ba "
...........
Nói chuyện với lão nhân một buổi chiều Thu Ninh có cái nhìn toàn diện hơn về tu luyện cũng như sức mạnh tăng tiến ở mỗi cấp bậc , qua tiếp xúc hắn cũng không tin lão là người của tộc trưởng cài cắm ở đây mà hoàn toàn chỉ là một lão nhân đáng thương sống trong cô độc mà thôi
" Khoảng cách giữa ta và tộc trưởng quá lớn ,nếu đúng như ta suy đoán vậy chỉ còn cách phải mau chóng gấp rút chạy khỏi đây càng sớm càng tốt , lão sẽ không ngu chờ đợi bất cứ kẻ nào lớn mạnh đủ để khêu chiến uy quyền của mình , chưa kể còn cả thế lực của lão nữa , nhưng hiện tại có thể đi đâu , ngoài kia không phải dã thú thì là thiên tai nhân hoạ , ít nhất cũng phải có chiến lực cấp ba mới có thể xông pha liều một phen , mà việc làm sao có thể rời đi cũng là một vấn đề nan giải , ông trời đúng là tuyệt đường người mà "
Càng nghĩ về tương lai phía trước Thu Ninh chỉ thấy toàn là ngõ cụt tăm tối không đường để đi , đó cũng là lý do vì sao thà chịu áp bức chứ không có kẻ nào thoát ly khỏi tập thể bởi cho dù trốn thoát ra ngoài chờ đợi bọn họ cũng chỉ là tuyệt lộ