Chương 5: Sinh Tồn Sân Thi Đấu (Bản Dịch)

Dịch: LinhMuội

Biên: Lynx

----------oo0oo----------

- Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cô ấy sẽ nhanh chóng quay trở lại, mong sao cô ta là một học sinh trung học.

Kiến Đỏ nằm rạp trên mặt đất, hữu khí vô lực nói.

Bóng tối lại trở lại một lần nữa, khiến trái tim anh ta hoảng loạn.

Sở Ca nghe xong, mắt sáng rực lên.

Đường Tuyết Giai thực sự là một học sinh trung học!

Hắn cũng vậy!

Học sinh trung học phổ thông không thể hoàn thành bài tập về nhà khi ở trên lớp. Khi về nhà thì lại cần phải xem lại bài vở mỗi ngày, điều đó có nghĩa là khi cơm nước xong xuôi, nàng vẫn không thể ngủ trước mười hai giờ đêm.

Bọn hắn bắt đầu chờ đợi một cách cẩn thận.

Đại khái một tiếng đồng hồ đi qua.

Đường Tuyết Giai rốt cục trở lại trong phòng ngủ, Sở Ca cùng Kiến Đỏ thở ra một hơi.

Khi bọn hắn chứng kiến Đường Tuyết Giai ôm theo con mèo Anh lông ngắn, thân hình đều run lên cầm cập.

Nhất là khi chứng kiến mèo Anh lông ngắn thè lưỡi ra liếm khuôn mặt của Đường Tuyết Giai, bọn hắn thiếu chút nữa nôn ra.

Lúc trước con mèo Anh lông ngắn có "nếm qua" một con gián đó a.

Mà cái con gián kia lại là người biến thành!

- Suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ nuôi mèo nữa.

Kiến Đỏ thầm nói, Sở Ca cũng gật đầu theo.

Đường Tuyết Giai chơi cùng mèo Anh lông ngắn một hồi, cô liền bắt đầu mở bài vở ra ôn tập.

Mèo Anh lông ngắn nằm trên bàn máy tính, một đôi mắt mèo đơn thuần quét qua gian phòng, nhưng khi ánh mắt của nó xẹt qua Sở Ca cùng Kiến Đỏ, bọn hắn đều không tự chủ được mà run lên.

Trong mắt của những thế hệ trước, mèo như là một nhà ngoại cảm. Thế nhưng cảm giác lúc đó làm sao có kinh hãi như vậy a!

Bình tĩnh như nước, giống như một bá chủ ở đầu chuỗi thức ăn coi thường chúng sinh...

Trong nội tâm Sở Ca thở dài:

- Mình vậy mà lại bị một con mèo nhà dọa sợ!

Vô cùng nhục nhã!

Hắn cố gắng điều chỉnh tâm tình, hắn hiểu được bên trong Đấu Trường Sinh Tồn tuyệt đối không thể sợ, nếu sợ thì sẽ thua.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Trong lúc bất tri bất giác dã đến mười giờ tối.

Đường Tuyết Giai còn đang khắc khổ ghi bài, còn con mèo Anh lông ngắn kia thì ngủ say.

Kiến Đỏ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía vết nứt trên bức tường.

- Làm sao vậy?

Sở Ca khẩn trương hỏi, cái hốc tường này khi hắn xem thì đoán chỉ có kiến mới chui vào vừa, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm.

Kiến đỏ hồi đáp:

- Có nguy hiểm. Dù sao tôi cũng đã trải qua hai lần thí luyện rồi, năng lực sinh tồn của tôi cũng không phải là chỉ có một.

Nói xong, hắn liền bò đi ra ngoài.

Sở Ca sửng sốt, do dự một chút, hắn quyết định bò theo sau.

Mặc dù Kiến Đỏ bị thương nặng, nhưng sức sống của loài côn trùng rất mạnh. Hắn ta bò lên dọc theo bức tường và Sở Ca cũng đi theo.

Hai người rất lo lắng, dừng lại sau một lúc, sau đó nhìn xung quanh.

Bây giờ họ quá nhỏ và gặp quá nhiều trở ngại trong đường đi.

Một mảnh giấy nhỏ trên tường cũng có thể che khuất kẻ thù và khiến chúng trở nên vô hình.

Sở Ca quay đầu nhìn lại, sợ tới mức thân thể run lên.

Hắn nhìn thấy một con sâu hình bầu dục bò ra từ vết nứt trên tường nơi mà bọn hắn vừa ở. Phần thân trên lưng được chia thành nhiều phần. Có nhiều bàn chân nhỏ dưới thân và hai xúc tu dài màu trắng trước đầu.

Đây không phải là con mọt sao?

Sở Ca nhanh chóng trấn định lại, hắn chưa nghe qua việc mọt ăn kiến bao giờ.

Trong mắt con người thì mọt cũng giống như là loài kiến nhỏ bé, thường xuyên bị con người giết chết.

Loài này xuất hiện phổ biến ở trong nhà của con người, đa phần là những nơi tối tăm và ẩm ướt.

Chẳng lẽ tường nhà Đường Tuyết Giai bị rỉ nước?

Cái con Mọt vừa nhìn thấy bọn hắn, liền lập tức vọt tới.

- Chạy mau! Gia hỏa này là một tên lão luyện! Không thể xem hắn như mọt bình thường được!

Kiến Đỏ kêu lên, tiên phong lao đi.

Sở Ca cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức vắt chân lên cổ chạy như điên.

Rất nhanh, hắn liền vượt qua Kiến Đỏ.

- Sát! Cậu có thể chậm lại một chút hay không?

Kiến Đỏ kêu lên, ngữ khí có chút bi phẫn, hắn bị con rết cắn mất hai cái chân, chạy không thể nhanh như Sở Ca được.

Sở Ca cũng không thật sự dừng lại.

Bọn hắn mặc dù nói là hợp tác, nhưng ở trường hợp này, hắn cũng không muốn bị Kiến Đỏ làm liên lụy.

Tốc đọ của Mọt rất nhanh, so với bọn hắn còn nhanh hơn!

- Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ chết!

Sở Ca tâm tư như điện, nhanh chóng suy nghĩ ra kế sách.

Ánh mắt của hắn nhìn lên trên.

Chỗ đó có một mảnh giấy, là phế tích sau khi tấm poster bị bóc ra.

Hắn dốc sức liều mạng bò lên, nhưng mà Mọt thật sự là quá nhanh, và khoảng cách với bọn hắn đang bị thu hẹp với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

- Đậu xanh rau má nhà nó ! Con Mọt này có Cường Hóa Tốc Độ!

Tiếng mắng hổn hển của Kiến Đỏ từ sau lưng hắn truyền ra, nhưng Sở Ca chọn cách phớt lờ đi.

Mảnh giấy đang ở trước mắt, Sở Ca nhanh chóng đi vào đằng sau mảnh giấy, kéo căng thân thể, biến thành màu trắng, dung hợp màu sắc với mảnh giấy một cách hoàn mĩ.

Rất nhanh, Kiến Đỏ bò đến gần hắn, kéo lấy một nửa phần bụng dốc sức liều mạng mà bò, Sở Ca cảm thấy đai lòng.

- Người anh em, vận khí của anh không được tốt.

Sở Ca chỉ có thể mặc niệm trong nội tâm.

. . . . . . . .

Mà ở bên kia, Đường Tuyết Giai với cơ thể như người khổng lồ vẫn còn đang hết sức chuyên chú ghi bài mà không hề biết được rằng trong căn phòng nhủ ấm cúng của nàng đang sảy ra một trận tử chiến.

Ánh mắt Sở Ca rơi vào trên bàn đọc sách – nơi Anh Đoản Miêu đang nằm, hy vọng cái con Boss này không nên thức dậy.

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Kiến Đỏ sau khi rơi xuống, rất nhanh liền đứng lên, phóng đi về phía cái tủ quần áo.

Thử Phụ không dám trực tiếp nhảy xuống.

Sở Ca lại một lần nữa cảm nhận được ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Đồng thời, hắn cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn đúng.

Năng lực Biến Sắc quả là thần kỹ!

Trong căn phòng này có lẽ sẽ không có loài cảm nhận nhiệt như loài rắn xuất hiện, hắn có hy vọng rất lớn là vẫn có thể tiếp tục sống tạm.

Sở Ca quyết định ở nơi này.

Hắn không tin Đường Tuyết Giai sẽ dọn dẹp bờ tường vào nửa đêm.

- Why do i bae? Why do i? Love the touch but you never felling......

Đúng lúc này, giọng hát của Bri Tolani vang lên, nhưng lại để cho hắn xuýt chút nữa đánh rơi quả tim ra ngoài.

Chuông điện thoại di động!

Đường Tuyết Giai cầm lấy điện thoại di động của mình, bắt đầu trò chuyện. Con Anh Đoản Miêu kia cũng bị đánh thức, nháy mắt mèo còn buồn ngủ nhìn về phía chung quanh, con Mọt dưới mặt đất lập tức dừng lại, không nhúc nhích.

- Tiểu Ngọc, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại cho tớ làm gì?

Đường Tuyết Giai một tay cầm lấy điện thoại, một tay cầm lấy tờ giấy, mở miệng hỏi.

Trong phòng không có những người khác, cho nên âm thanh của Tiểu Ngọc từ trong điện thoại phát ra Sở Ca vẫn có thể nghe được sơ sơ.

- Thứ bảy này, chúng ta đi thăm Sở Ca một chút đi a.

- Thăm cậu ta làm gì, chúng ta không thân cậu ấy đến như vậy đâu a.

- Cậu dốt thế, có thể mượn cơ hội này để ra ngoài đi chơi đó a...!

- Cuối năm rồi, ngươi còn muốn đi chơi a..., không sợ thi tờ~rượt sao?

- Ngày mai có một lễ hội triển lãm Anime đó! Cậu có chắc là không muốn đi không?

Nghe cuôc đối thoại của hai vị nữ đồng học này, Sở Ca một hồi xấu hổ

Chị à!

Em đang ở phía sau chị đây, sắp chết đến nơi rồi!