Nhưng mà, Ngô Song còn chưa kịp hoàn hồn, thì đã thấy bảy, tám người đàn ông mặc vest đen xông lên vách núi.
Bọn họ không nói không rằng, khống chế Ngô Song rồi lôi đi.
“Mấy người là ai? Tôi không phải người mà các người muốn tìm!”
Ngô Song không ngừng giải thích. Nếu anh đoán không nhầm thì những người áo đen này đang tìm thanh niên kia.
Nhưng do anh và thanh niên kia có ngoại hình và trang phục giống hệt nhau nên bọn họ nhận nhầm người mà thôi.
Thế nhưng dù Ngô Song có giải thích thế nào, những người áo đen kia cũng chẳng thèm nghe.
Họ ép anh lên xe, đưa về Ma Đô.
Ngô Song hoàn toàn hoang mang, hỏi ai cũng không ai nói gì.
Sau đó, anh bị đưa vào bệnh viện, trải qua một cuộc kiểm tra đơn giản, một bản lý lịch chi tiết được ném đến trước mặt anh.
Cùng với đó là chứng minh thư, chìa khóa ký túc xá...
Hóa ra, thanh niên nhảy vực kia cũng tên là Ngô Song.
Hai người không chỉ giống nhau về ngoại hình, trang phục mà đến cả tên cũng giống hệt.
Có thể nói, anh đã tiếp quản hoàn hảo tất cả những gì thuộc về Ngô Song của thế giới này.
Thực ra, Ngô Song của thế giới này cũng chẳng có gì đáng giá, không nhà, không xe, không bạn gái, thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận chỉ là chứng minh thư.
Tiền tiết kiệm càng ít đến thảm hại, chỉ vỏn vẹn ba chữ số.
Hóa ra, Ngô Song của thế giới này lớn lên ở cô nhi viện, phải dựa vào trợ cấp cứu trợ mới có thể vất vả vào được trường nghệ thuật.
Vì có ngoại hình sáng sủa nên khi học đại học, anh được một công ty quản lý để mắt tới.
Vì vậy, Ngô Song không chút vướng bận đã ký hợp đồng, trở thành thực tập sinh.
Đáng tiếc chỉ có ngoại hình, không có gia thế, Ngô Song đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Vì ràng buộc bởi hợp đồng, không đủ khả năng chi trả 2 triệu tiền vi phạm hợp đồng, Ngô Song lại không thể rời khỏi công ty, chỉ có thể tiếp tục ở lại chờ đợi cơ hội.
Trùng hợp là lúc này, Động Ôn lại cho ra mắt chương trình sinh tồn hoang dã.
Sinh tồn trên hoang đảo thì còn được, có không ít minh tinh, đại gia muốn thử sức.
Chỉ có sinh tồn trên sa mạc là không ai thèm ngó ngàng.
Công ty quản lý của Ngô Song vì muốn gây chú ý nên đã tự ý đăng ký cho anh.
Họ còn nói chỉ cần tham gia chương trình này, bất kể kết quả thế nào cũng có thể chấm dứt hợp đồng.
Ngô Song của thế giới này vốn đã phải chịu áp lực rất lớn, giờ lại phải một mình sống trên sa mạc hoang vu suốt một năm, còn bi thảm hơn cả bi thảm?
Vì vậy, anh quyết định nhảy vực để kết thúc cuộc đời mình, không ngờ lại bị Ngô Song vừa xuyên không đến thế chỗ.
“Được rồi, bây giờ mọi người có thể về rồi! Chiều ngày kia sẽ bắt đầu livestream, mọi người nhớ chú ý đến lượng người xem trực tiếp và lượng người hâm mộ nhé!”
Trương Dũng, CEO của Động Ôn gật đầu, ra hiệu cho các minh tinh tham gia thử thách có thể rời đi.
Buổi họp báo cũng kết thúc tại đây.
Những gì cần nói đều đã nói, những gì cần cho đều đã cho.
Chỉ cần đợi đến chiều ngày kia là có thể bắt đầu thử thách.
“Uyển Nhi, mệt rồi phải không, uống chút nước nghỉ ngơi đi!”
“Anh Sơn, chúng ta đi thôi, xe đã đợi sẵn ở ngoài rồi!”
Thấy buổi họp báo kết thúc, trợ lý của Lâm Uyển, Tần Sơn, và một số người nữa… vội vàng chạy tới, người thì cầm khăn, người thì bưng ly nước, sợ minh tinh của mình phải chịu ấm ức nào.
Trong số 13 người, có một ảnh hậu hạng S là Lâm Uyển, hai minh tinh hạng A là Tần Sơn và Kim Vận Thi.
Ngoại trừ Ngô Song, những người còn lại đều là minh tinh hạng B, hạng C.
Ở Thiên Lam Tinh, địa vị của những minh tinh, đại gia này không phải bất biến.
Hàng tháng, bảng xếp hạng danh tiếng của Hạ Quốc sẽ được cập nhật một lần, những người lọt vào top 30 sẽ được coi là hạng S, top 100 là hạng A, top 200 là hạng B.
Cứ như vậy, bảng xếp hạng kết thúc ở vị trí 500.
Những người nằm ngoài top 500 sẽ không được coi là minh tinh, nhiều nhất chỉ là người nổi tiếng trên mạng mà thôi.
Lúc này, trong số 13 người, 12 người có địa vị, có trợ lý, chỉ có mình Ngô Song là lẻ loi, không có gì cả.
Thậm chí còn chẳng có phóng viên giải trí nào vây quanh.
Cầm tờ giấy chứng nhận kia trở về ký túc xá mà công ty quản lý sắp xếp cho, lúc này đã là 4 giờ chiều.
“Thôi vậy, đã không thể trốn tránh thì hãy tận hưởng nó đi!”
Nằm trên giường, nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay, vẻ bất lực trong mắt Ngô Song dần chuyển thành hưng phấn.
Trước kia ở Trái Đất, anh luôn sống theo khuôn phép, chưa từng dám vượt rào nửa bước.
Vậy mà giờ đây, anh lại có cơ hội sống theo ý mình!
Tuy sa mạc không thể so sánh với những hòn đảo kia, nhưng cũng chưa chắc đã không thể kiên trì đến cùng.
Chỉ livestream thôi mà?