Chương 37: Phách Vương Long (3)

Đẩy cửa vào, Tề Nhạc nhìn thấy phòng luyện công cực lớn, căn phòng rộng hai ba ngàn mét vuông, trên mặt đất phủ một tấm đệm dài ba bốn tấc, cái đệm cũng không mềm mại, nhưng vô cùng co dãn, vách tường ở bốn phía, dường như cũng được cái gì đó bao quanh, cả gian phòng luyện công này nhìn rất trống trải, mà Hải Như Nguyệt đang khoanh chân ngồi luyện công ở giữa phòng.

Lúc này Hải Như Nguyệt đã thay đồ, bộ quần áo công sở đã không thấy, mà thay đổi thành một bộ quần áo luyện công như mình lúc nãy, tóc dài vén lên đầu, vẫn mang theo kính đen, quần áo luyện công tuy rộng thùng thình, nhưng không cách nào che dấu dáng người nóng bỏng.

Hải Như Nguyệt nhìn thấy Tề Nhạc mang giày đi vào phòng luyện công, liền nhíu mày, nói:

- Anh không thay đổi quần áo luyện công.

Tề Nhạc nhún nhún vai nói:

- Đêm qua tôi không ngủ, hiện tại tôi cần nghỉ ngơi, tôi chỉ tới đây nói với cô một tiếng, tôi đi về phòng đây.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

- Đứng lại.

Âm thanh Hải Như Nguyệt càng trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng Tề Nhạc giống như không nghe thấy, tay hắn đã mở cửa phòng luyện công ra.

Thời điểm hắn vừa bước một chân ra ngoài phòng luyện công, đột nhiên hắn phát hiện có bàn tay chạm vài vai của mình, ngay sau đó, có cảm giác đằng vân giá vũ, làm hắn sợ hãi hét to lên, sau một khắc, hắn ngã xuống mặt đất, một cú ném này, giống như muốn đánh tan toàn bộ xương cốt trên người hắn, không có chỗ nào không đau, kém một chút là chưa phun máu, toàn thân vì đau đớn kịch liệt nên run rẩy, co rú cùng một chỗ, ngay cả ý thức cũng trong lần ngã này biến thành mơ hồ.

Phanh một tiếng, cửa phòng luyện công đóng lại, âm thanh lạnh như băng của Hải Như Nguyệt vang lên.

- Anh nên nhớ kỹ một điểm, lời tôi nói không cho phép bất cứ ai vi phạm. Bất luận anh là Kỳ Lân cũng tốt, là côn đồ cũng được, hiện tại anh đang ở địa bàn của tôi, nhất định phải nghe tôi nói.

Cảm giác đau đớn đã khôi phục một chút, Tề Nhạc miễn cưỡng đứng dậy từ mặt đất.

- Đánh lén tính toán là bổn sự gì, địa bàn của cô à, tôi rời khỏi đây là được, tôi vốn nghĩ không nên ăn nhờ ở đậu người khác, nếu như không phải vì Minh Minh, tôi căn bản không tới đây.

Hải Như Nguyệt đứng ở cửa ra vào.

- Anh cho rằng biệt thự Long Vực của tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Muốn đi cũng có thể, đánh bại tôi, không có ai ngăn cản anh cả.

Ánh mắt Tề Nhạc lập lòe nhìn qua Hải Như Nguyệt, hiện tại mỹ nhân trước mặt không hề đáng yêu nữa, đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân đánh, oán hận hừ một tiếng, nói:

- Tốt.

Hắn nhanh chóng lao về phía Hải Như Nguyệt, nắm đấm đã vung lên.

Hải Như Nguyệt có chút khinh thường nhìn hắn, đứng nguyên tại chỗ không động đậy, thời điểm Tề Nhạc còn cách Hải Như Nguyệt ba mét, bỗng nhiên bước chân của hắn lảo đảo, giống một con ngựa phi nước đại ngã xuống đất, thời điểm Hải Như Nguyệt có chút ngẩn người, Tề Nhạc đã mở tay ra, lợi dụng xu thế lướt về trước nghiêng người, dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy hai chân Hải Như Nguyệt, một chiêu này do hắn đánh nhau nhiều năm nghiên cứu ra được, một khi ôm lấy chân của đối thủ, uốn éo chính là hạng mục mạnh nhất của Tề Nhạc từ trước tới nay, tuy Tề Nhạc là côn đồ, nhưng hắn không ngu ngốc, Cơ Minh Minh đã mạnh mẻ như vậy, mà Hải Như Nguyệt còn mạnh hơn cả nàng, tự nhiên không phải mình có thể đối phó, đã như vầy, cũng chỉ còn cách sử dụng chiêu số hèn hạ.

Hai chân ở gần ngay trước mặt, Tề Nhạc vô cùng vui mừng, chỉ cần mình ôm lấy chân nàng, cho dù nàng có thể đánh văng mình ra, nhưng đối với nữ nhân thanh cao mà nói, đây tuyệt đối là nhục nhã cực lớn, như vậy, mục đích của mình đã đạt được. Thời điểm mắt thấy sắp thành công, Hải Như Nguyệt không lùi mà tiến tới, đột nhiên thân thể hơi nghiên về phía trước, chân trái uốn lượn, trước khi hai tay Tề Nhạc khép lại, đầu gối của nàng vừa vặn đụng vào trán Tề Nhạc, một lực lượng lớn truyền tới, đầu của hắn bật ra phía sau, mà chân trái Hải Như Nguyệt thuận thế nâng lên, mu bàn chân vừa vặn quất vào ngực của hắn.

Tề Nhạc cảm thấy mình đang bay lên, làm một động tác mà bình thường hắn không cách nào làm được, đó là lộn ngược ra sau, hai tay ôm vào không khí, bởi vì trán của hắn bị lực lượng lớn đụng vào, cái cổ có cảm giác như bị gãy, mà ngực bị đá trúng đau đớn không chịu nổi, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, lúc này thân thể của hắn còn chưa đụng vào đất, mà thân thể của hắn liên tục lộn ngược vài vòng, bay thẳng khoảng năm sáu mét mới ngã xuống, lực trùng kích từ sàn nhà truyền tới, một ngụm máu tươi từ trong miệng Tề Nhạc phun ra, nhuộm đỏ bộ quần áo mới Trát Cách Lỗ đưa cho hắn.

Trước mắt mơ hồ, đau đớn ở ngực vô cùng kịch liệt, làm cho Tề Nhạc không còn chút sức lực nào, hắn há to mồm muốn hô hấp không khí, nhưng phổi bị chấn động mạnh và đau đớn nên chẳng hít được tí không khí nào.

Âm thanh Hải Như Nguyệt lạnh lùng vang lên lần nữa.

- Nghe nói anh là Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân trời sinh có được năng lực tự khôi phục siêu nhân, anh có biết trong lịch sử người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân có kết cục là gì không? Bởi vì bọn họ quá yếu ớt, biến thành mục tiêu của đối phương, thế cho nên liên lụy tới Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh chính là Hắc Kỳ Lân, cho nên phải khai phá năng lực tự lành của mình, về sau cũng tránh gây phiền toái cho chúng ta.

Một cổ năng lượng bá đạo tụm lấy Tề Nhạc từ mặt đất lên, mặt Hải Như Nguyệt không ngừng phóng đại trong mắt Tề Nhạc, lúc này, miệng mũi Tề Nhạc đã có máu tươi chảy ra, Hải Như Nguyệt lạnh lùng nói:

- Tôi không quan tâm anh sẽ hận tôi, cho dù anh hận, nếu như anh có được thực lực vượt qua tôi, anh cứ việc đáp trả, ít nhất, khi đó anh đã là cường giả, đáng tiếc anh bây giờ cái gì cũng không phải.

Tề Nhạc hít vào nhiều hơn thở ra, nói:

- Từ khi vừa bắt đầu, có phải cô đã quyết định như vậy rồi? Phách Vương Long tiểu thư.

Âm thanh của hắn không lớn, nhưng thần sắc lại mang theo một tia không phục.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Anh nguyện ý nghĩ như vậy thì tôi cũng nhận. Kỳ Lân là vương của cầm tinh, nhưng anh còn không phải, anh còn chưa có năng lực khiến chúng tôi tán thành. Vì tương lai anh không liên lụy tới chúng ta, huấn luyện địa ngục mới thích hợp với anh nhất. Ít nhất, tôi còn muốn biến anh thành con gián đánh không chết.

Vừa nói, nàng một tay giơ thân thể Tề Nhạc lên, cảm giác trời đất quay cuồng lại truyền tới, Tề Nhạc lại bị nàng quật xuống dưới đất.

Đau đớn kịch liệt lên tiếp làm cho Tề Nhạc tiếp cận biên giới hôn mê, đúng vào lúc này, một cổ khí lưu lạnh như băng truyền vào đầu, thần chí Tề Nhạc còn thanh tỉnh hơn cả trước khi đi vào trong phòng luyện công này, Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Anh nhất định phải cảm thụ thống khổ này, mới có thể kích thích tiềm năng của anh thật tốt.

Trong mắt Tề Nhạc có hào quang oán độc hiện ra.

- Chẳng lẽ đây chính là SM trong truyền thuyết sao?

(* SM có nghĩa là tự ngược, ghi tắt của Sadomasochism)