Chương 29: Ngồi máy bay (2)

Cơ Minh Minh đã từng nghe Trát Cách Lỗ nói qua, Kỳ Lân có tác dụng với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cực lớn, lại không nghĩ rằng, chỉ tiếp xúc thân thể, hơn nữa Tề Nhạc chỉ vừa mới thức tỉnh, năng lượng trong cơ thể của nàng lại sinh ra trùng kích to lớn như vậy, lúc này, bất luận là an ủi Tề Nhạc đang trong trạng thái sợ độ cao, hay cân nhắc cảm giác đột phá bình cảnh, nàng cũng không tránh né ôm ấp của Tề Nhạc.

Mà lúc này Tề Nhạc cũng có cảm giác khác, hương thơm trên người Minh Minh làm cho tâm thần của hắn ổn định lại, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay phát ra khí tức tường hòa, ổn định tâm thần hắn. Một cổ năng lượng không hiểu từ trong thân thể Cơ Minh Minh tiến vào người của hắn, khí lạnh truyền ra khắp thân, thoải mái nói không nên lời, ôm lấy thân thể uyển chuyển mềm mại vào trong tay, tâm thần yên ổn nên từ từ thiếp đi, mà lúc này, bất luận là Cơ Minh Minh hay Tề Nhạc cũng không có phát hiện, đồ án Kỳ Lân trên người Tề Nhạc lại xuất hiện lần nữa, Cơ Minh Minh cảm nhận được năng lượng chấn động là vì thế.

Tề Nhạc an ổn ngủ đi, mà Cơ Minh Minh thì cảm thụ năng lượng chấn động trên người Tề Nhạc, sau đó đề thăng Thăng Vân Quyết của mình, tuy tư thế không được lịch sự cho lắm, nhưng lực chú ý của nàng không đặt ở đây, cho nên không có xâu hổ quá nhiều. Từ Tây Tạng đến Kinh Thành mất hai tiếng rưỡi khi bay, loại tình huống này trôi qua rất nhanh, khi may bay đáp xuống chấn động mạnh, cộng thêm cảm giác mất trọng lượng làm Tề Nhạc tỉnh táo lại, nhìn qua cửa sổ máy bay thấy tới Kinh Thành quen thuộc, lúc này đã là ban đêm, quan sát từ trên không xuống, Kinh Thành đèn đuốc sáng trưng nên vô cùng xinh đẹp.

- Anh tỉnh rồi à.

Âm thanh Cơ Minh Minh đã nhu hòa đi rất nhiều, thời gian hơn hai tiếng này, tuy nàng không có đột phá bình cảnh, nhưng tu vị tăng lên còn rõ ràng hơn việc tu luyện vài ngày, hơn nữa, được năng lực đặc thù trên người Tề Nhạc phụ trợ, nàng cảm giác mình đã lĩnh ngộ được không ít bí quyết.

Xấu hổ là hai chữ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Tề Nhạc, cảm giác sợ độ cao biến mất, càng cách mặt đất càng gần, tâm thần của hắn cũng buông lỏng hơn, tuy đôi tay ôm lấy thân thể Cơ Minh Minh đã có nhức mỏi, nhưng cảm giác mỹ diệu khiến hắn không muốn buông ra.

- Sắp tới rồi, anh còn không có buông ra sao?

Cơ Minh Minh có chút bất đắc dĩ nói. Nhìn thấy hành vi vô lại của Tề Nhạc, nàng không thể làm được gì rồi.

Lúc này Tề Nhạc mới buông tay ra, ngồi ổn định lại, trên cánh tay của hắn còn dư hương trên người Cơ Minh Minh, làm hắn khoái y không nói nên lời, nhìn thấy bộ dáng đắc bất dĩ của Cơ Minh Minh, trong nội tâm của hắn có xúc động dâng trào, nữ hài tử này lúc đầu không có hảo cảm gì với mình, nhưng thời điểm mình cần nhất, nàng vẫn lựa chọn trợ giúp mình, không có đẩy mình ra.

- Minh Minh, cám ơn cô.

Tề Nhạc khó có được lúc đứng đắn một lát, những cảm giác không thoải mái trên máy bay đã không còn lại gì.

Cơ Minh Minh lắc đầu, nói:

- Không cần cám ơn, thủ hộ anh vốn là nhiệm vụ của tôi. Sắp tới rồi, trở về vội vàng, tôi không có thông tri cho người nhà, nhà anh ở đâu? Chúng ta trước tới chỗ của anh nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại về nhà tôi, cũng an bài chuyện khác. Anh đừng hiểu sai, thừa dịp về nhà, tôi muốn truyền thụ Thăng Lân Quyết cho anh, thời gian một đêm truyền thụ phương pháp tu luyện chắc đủ rồi.

Nếu nói Tề Nhạc không hiểu sai là không thể nào, vừa mới ôm nhuyễn ngọc ôn hương hơn hai tiếng đồng hồ, mỹ nữ trước mặt lại chủ động yêu cầu tới nhà của hắn ở một đêm, hắn có thể không nghĩ sai được sao?

Xuống máy bay, Tề Nhạc hào phóng gọi taxi, đi thẳng tới vùng núi mình sống cả chục năm qua, tuy con số tiền phí không ngừng nhảy lên làm hắn đau lòng, nhưng nghĩ tới hôm nay có thể ở chung một chỗ với mỹ nữ cấp than thở, trong nội tâm tràn ngập hưng phấn.

Lần này Cơ Minh Minh cũng không có ngồi một mình ở phía trước, mà là cùng ngồi ghế sau với Tề Nhạc, từ phi trường ngồi taxi đi tới đây, nàng cẩn thận cảm thụ đã phát hiện, chỉ cần mình ở gần Tề Nhạc một mét, năng lượng chấn động trên người Tề Nhạc sẽ mang tới chỗ tốt cho việc tu luyện Thăng Vân Quyết, mà khoảng cách càng gần, loại năng lượng chấn động này sinh ra càng mạnh. Trong ba Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã xuất hiện, cầm tinh gà là yếu nhất, vì mau chóng tăng thực lực của mình lên, nàng không thể không ủy khuất một ít, ngồi cùng chỗ với Tề Nhạc.

- Tề Nhạc, trong nhà của anh còn người nào không?

Cơ Minh Minh vì trốn tránh ánh mắt Tề Nhạc nhìn mình, câu được câu không hỏi.

Tề Nhạc ngẩn người, cuối cùng ánh mắt cũng rời khỏi người Cơ Minh Minh, lạnh nhạt nói:

- Trong nhà của tôi không có ai khác, chỉ có một mình.

Cơ Minh Minh cũng ngẩn người, nói:

- Vậy cha mẹ anh đâu? Bọn họ không ở cùng với anh sao?

Tề Nhạc châm một điếu thuốc, mở cửa sổ ra, nói:

- Cha mẹ? Có trời mới biết bọn họ ở nơi nào, từ khi tôi còn nhỏ, đã lớn lên trong cô nhi viện, cô nói cha mẹ tôi ở đâu?

Cơ Minh Minh từ trong ánh mắt Tề Nhạc nhìn thấy một tia lạnh lùng, dùng cách nói tâm tình bi thương muốn chết mới có thể hình dung tâm trạng của hắn hiện giờ. Áy náy nói:

- Thực xin lỗi, tôi không biết anh là cô nhi.

Tề Nhạc nhả một vòng khói thuốc, nói:

- Không có gì, tôi đã quen, không có cha mẹ không phải rất tốt, nhưng được tự do, ít nhất không có ai quản tôi. Nhìn ra, hoàn cảnh gia đình cô rất tốt. Từ khi gặp cô lần đầu, tôi biết ngay chúng ta không phải cùng một loại người, là Trát Cách Lỗ đại sư bảo chúng ta đi cùng một chỗ nên mới như hiện giờ.

Cơ Minh Minh liếc hắn một cái, đột nhiên nàng phát hiện, nam nhân này dường như không phải quá chán ghét như trước, sâu trong nội tâm, ngược lại nhiều hơn mấy phần thương tiếc, tâm tính cô nhi là gì nàng không rõ, nhưng nàng có thể tưởng tượng được một cô nhi không cha không mẹ từ nhỏ sinh hoạt tới lớn là gian khổ thế nào, hắn biến thành như bây giờ cũng không phải là ý nguyện của bản thân hắn, nếu như hắn có được xuất thân như mình, có lẽ còn xuất sắc hơn mình nhiều.

- Tề Nhạc, chúng ta có được xem là bạn không?

Cơ Minh Minh nhẹ giọng hỏi.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Trên đoạn đường trở về, cô cho ta ôm hơn hai tiếng, chúng ta đã là bạn rồi. Tôi biết rõ cô rất chán ghét tôi, cho dù ở dưới tình huống như vậy mà cô vẫn nguyện ý giúp tôi. Có bạn như vậy, là vinh hạnh của tôi rồi.

Cơ Minh Minh cũng cười, đây là lần đầu tiên nàng tươi cười sáng lạn với Tề Nhạc, nụ cười của nàng trong sáng, tràn ngập sức sống.

- Vậy thì tốt, từ giờ trở đi, chúng ta là bạn.

Nói xong, nàng chủ động duỗi tay về phía Tề Nhạc. Lúc này, nàng cũng không phải vì Tề Nhạc cho nàng chỗ tốt trong tu luyện mà làm thế, đột nhiên nàng hiểu lời Trát Cách Lỗ nói, mỗi người đều có một mặt tốt, chỉ cần phát giác, cảm thấy Tề Nhạc là người không tệ.