Chương 13: Tăng nhân kỳ dị (4)

Hương vị sữa dê rất thuần hậu, thậm chí còn có một chút hương vị nhàn nhạt của dê, nhưng đối với Tề Nhạc mấy ngày không ăn gì này, đây tuyệt đối có thể dùng quỳnh tương để hình dung, một hơi uống hết một nửa túi, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nghỉ một chút, hắn lại đem số sửa dê còn lại uống hết. Tây Tạng có độ ẩm tương đối thấp, dù sao nơi này là cao nguyên, trong xe gió mát thổi vào, trong bụng không có cái gì ngoài sữa, Tề Nhạc lại cảm giác thấy mệt mỏi, tuy hắn không có gặp phản ứng cao nguyên, nhưng ở trong xe việt dã này thoải mái hơn rất nhiều, hắn nhanh chóng thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, một âm thanh từ chỗ sâu nhất trong linh hồn của hắn kêu gọi, hắn mở con mắt buồn ngủ ra, Tề Nhạc lúc này mới phát hiện, xe đã ngừng, mà tăng nhân trẻ tuổi đang nhìn mình.

- Đến rồi sao?

- Đến rồi, mời xuống xe.

Tăng nhân nói xong, dẫn đầu xuống xe.

Tề Nhạc đi xuống, so với cảm giác ấm áp trong xe, gió lạnh bên ngoài làm hắn chợt rùng mình.

Trước mắt xuất hiện xuất hiện một ngôi cực lớn, chuyện này cũng không có làm Tề Nhạc kinh ngạc, tăng nhân trẻ tuổi đã nói muốn dẫn hắn đi tới địa phương của mình, tăng nhân đương nhiên phải ở trong chùa miếu rồi. Tề Nhạc đi phía sau lưng của Tề Nhạc, cùng đi vào trong ngôi chùa to lớn này.

Vừa vào cửa, Tề Nhạc đã giật mình, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy cảnh sát vũ trang thường thấy ở Kinh Thành. Những cảnh sát này cầm vũ khí đã lên nòng sẵn, đứng cảnh giới cách cửa ra vào không quá xa. Đây rốt cuộc là địa phương nào? Tại sao có cảnh sát vũ trang đứng gác?

Đám cảnh sát vũ trang nhìn thấy tăng nhân trẻ tuổi đi tới, cơ hồ đồng thời cung kính xoay người hành lễ với hắn, tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười, gật đầu với bọn họ, liền mang theo Tề Nhạc đi vào bên trong.

- Tại sao ở đây lại có cảnh sát vũ trang? Chẳng lẽ trong chùa có phạm nhân sao?

Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.

Tăng nhân trẻ tuổi nói:

- Suy nghĩ của thí chủ thật mới lạ, nơi này là khu bảo hộ du lịch cấp độ A của quốc gia, có cảnh sát vũ trang cũng không có gì lạ cả. Mà tòa chùa miếu này nói theo cách của Viêm Hoàng, gọi là Thánh Phật Tự.

Đột nhiên Tề Nhạc cảm giác trong chùa miếu có khí tức kỳ dị, đến lúc này, tâm của hắn dường như bình thản hơn nhiều, nói:

- Cảm giác thật quái lạ, mà nơi này cũng rất kỳ lạ.

Tăng nhân trẻ tuổi nhìn Tề Nhạc, nói:

- Tây Tạng có văn hóa Tây Tạng.

Hai người một mực đi vào trong chùa, bởi vì tòa Thánh Phật Tự cũng dựa vào núi mà tu kiến thành, đi trong chốc lát, Tề Nhạc đã thở hồng hộc, mà hô hấp của tăng nhân trẻ tuổi không có chút rối loạn nào, ngay cả bộ pháp, so với bắt đầu không có gì khác nhau.

- Chúng tôi còn phải đi thêm bao lâu nữa đây!

Tề Nhạc vừa thở hổn hển vừa hỏi. Tuy hắn không có gặp phản ứng cao nguyên, nhưng đi trên cao nguyên thế này, tuyệt đối không phải một chuyện nhẹ nhõm.

Tăng nhân trẻ tuổi vừa đi về phía trước vừa nói:

- Cũng sắp đến rồi.

Hai người đi tới trước một cung điện liền dừng lại, nhìn qua đại môn có phong cách cổ xưa, ở trên đó có các đường vân kỳ dị, tăng nhân trẻ tuổi vẫy tôiy với Tề Nhạc rồi đi vào cửa.

Trong cung điện rất thanh tịnh, giữa đại điện thật lớn này thờ phụng phật tổ, tăng nhân trẻ tuổi đi đến trước mặt phật tổ, sau đó hành lễ, lúc này mới chuyển hướng nhìn Tề Nhạc, ở trước mặt pho tượng phật tổ, vị tăng nhân trẻ tuổi này thoạt nhìn càng thêm trang nghiêm.

- Đã đến rồi sao, hiện tại có thể nói chưa? Tiểu hòa thượng dẫn tôi đến nơi đây rốt cuộc muốn làm cái gì?

Tề Nhạc kiên nhẫn đã không còn nữa, nếu như không phải xem trên mặt mũi của chiếc Lincoln Navigator cùng một túi sữa dê đỡ đói, nói không chừng hắn sớm chạy rồi.

Tăng nhân trẻ tuổi lạnh nhạt nói:

- Mời thí chủ tới nơi này, là giúp thí chủ khai khiếu.

- Khai khiếu? Tiểu hòa thượng thối đang mắng ta hay sao? Ta cũng không phải là du mộc phiền phức khó chịu gì, không cần phải khai khiếu. (Khai khiếu nghĩa là thông suốt)

Tề Nhạc nhìn tăng nhân trẻ tuổi này, khinh thường hừ hừ.

Tăng nhân trẻ tuổi nói:

- Trước mặt phật tổ không được nói bừa. Thí chủ tới Tây Tạng này, hoàn toàn là do vận mệnh an bài, vận mệnh an bài thí chủ tương kiến tiểu tăng. Thí chủ có thể xem tiểu tăng là người khai khiếu cho mình, thẳng thắn mà nói, tiểu tăng cũng không nghĩ ra, một chuyện trọng yếu của phương đông tại sao lại rơi vào người như thí chủ.

Tề Nhạc biến sắc, nói:

- Nói như vậy, ngươi thật là xem thường ta? Ta cũng không có hứng thú gì với các ngươi càng không có hứng thú gì với chùa chiền miếu mạo. Ngươi đã khinh thường ta như vậy thì không chúng tôi đường ai nấy đi. Ta cũng không biết đường đến đây vì vậy tiểu hòa thượng ngươi dẫn ta đến đây thì cũng nên có trách nhiệm tiễn ta ra ngoài.

Tuy hắn là lưu manh, nhưng Tề Nhạc cũng là người có lòng tự trọng rất mạnh, nếu như không phải thấy đối phương là tăng nhân, chỉ sợ hắn đã sớm dùng ác ngữ tương thẳng vào mặt hoặc là quyền đấm cước đá. Thời điểm ở Kinh Thành, những kẻ xem thường người khác, Tề Nhạc đều không bỏ qua, cho dù hắn biết rõ đây là phí công, nhưng cũng là phương thức tự bảo hộ mình.

Tăng nhân trẻ tuổi giống như không nghe được lời bất thường của Tề Nhạc, tiếp tục nói:

- Phương đông của chúng tôi, nước cộng hòa Viêm Hoàng là Đông Phương Minh Châu, phương đông thần bí, cũng không phải người bình thường có thể lý giải. Mà trên thế giới này, một mực có đám người đang yên lặng thủ hộ phương đông, bọn họ âm thầm vì phương đông cấp hiến sức lực của mình. Dưới sự thao túng của vận mệnh, mỗi ngàn năm, những thủ hộ giả này sẽ xuất hiện một lần, chính bởi vì sự tồn tại của bọn họ, mới khiến cho phương đông có thể an bình phát triển tới bây giờ.

- Tiểu hòa thượng muốn kể chuyện xưa cho ta nghe hay sao?

Tề Nhạc nghe tăng nhân trẻ tuổi nói thế cũng sững sờ.

Tăng nhân trẻ tuổi lắc đầu, nói:

- Tiểu tăng đang nói đến câu chuyện sắp phát sinh một câu chuyện trên người của thí chủ. Trên thế giới vốn có rất nhiều chuyện không cách nào lý giải được, mà những chuyện không cách nào lý giải không phải là hư ảo, có rất nhiều là tồn tại chân thật.

Tề Nhạc liên tưởng tới giấc mộng kỳ quái của mình, trong lòng hơi chấn động, nói:

- Vậy những người thủ hộ phương đông mà ngươi nói không phải là người? Chẳng lẽ là thần? Trên thế giới này thực sự có thần tồn tại sao?

Tăng nhân trẻ tuổi lắc đầu, nói:

- Mặc dù không có thần, nhưng mà lại có huyết mạch vĩ đại truyền lưu lại. Mà thiếu chủ, chính là người kế thừa huyết mạch đỉnh cao này.