Chương 7: Ông Lưu

Người đăng: ๖ۣۜDiệt ๖ۣۜThiên

Cả buổi chiều hôm đó, Thiếu Kiệt hầu như ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Đúng như những gì buổi sáng hắn nói, cho đến khi sắp xếp lại toàn bộ những vật dụng. Những thứ không sử dụng nữa vào một góc. Trước khi đi tắm rửa, Hắn chuẩn bị hành lý đơn giản cho chuyến đi ngày mai. Bắt đầu một bước tiến lớn trong cuộc đời. Nhìn con mình dọn dẹp nhà cửa, Hoàng Lâm Nhu cũng muốn phụ giúp một phần, nhưng lần này Thiếu Kiệt lại không cho bà động tay. Chỉ nói bà ngồi đó, hướng dẫn đem những vật dụng bà hay sử dụng, sắp xếp một cách mà bà thuận tiện nhất.

Nhìn Thiếu Kiệt như thế, Hoàng Lâm Nhu cũng có một gì đó ấm áp trong lòng. chẳng mấy chốc mọi thứ trong nhà được sắp xếp lại ngay ngắn. Mọi thứ trong nhà gần như thay đổi hoàn toàn khi được bố cục lại. Thấy cũng sắp tới giờ đi làm. Bà xuống bếp, làm nhanh một ít đồ ăn đơn giản cho Thiếu Kiệt.

Bao năm qua, công việc của Hoàng Lâm Nhu là như thế, cứ một tuần bà làm buổi sáng, thì tuần sau lại làm buổi chiều. Công việc của bà là nhân viên dọn phòng trong một khách sạn nhà nước, tiền lương cũng không là bao, nhưng bà kiếm thêm nhờ những khách hàng trong khách sạn. Họ nhờ bà giặt đồ hoặc ủi đồ, hay đi mua những vật dụng mà họ cần. Nên cũng có được thu nhập khá khá, đủ để cuộc sống của hai mẹ con hàng tháng. Nhìn bóng hình mẹ hắn trên chiếc xe đạp cũ, đi hàng chục cây số đến chỗ làm Thiếu Kiệt biết lúc này, hắn càng phải cố gắng cho những gì sắp tới.

Một buổi tối sau khi dọn dẹp mệt mỏi, hắn ngủ một giấc thật dài cho đến khi Trương Hạo đã đến trước cửa nhà kêu cửa. Thiếu Kiệt mới lờ mờ dậy nhìn cái đồng hồ treo trên tường . Bốn giờ sáng trong bụng thầm rủa.

Thằng này nó đi ăn trộm, chứ đi buôn mẹ gì mới giờ này.

Bước ra khỏi cái giường, mặt còn chưa tỉnh ngủ hắn đi ra mở cửa. Thấy Trương Hạo ngồi trên chiếc xe đạp . Phía sau trời ơi một cái ba lô đầy những đồ là đồ.Thiếu Kiệt lắc đầu nói

- Mẹ đâu phải đi di cư! Mày đem nhiều đồ như thế làm gì? Vài bộ thôi bỏ hết ở nhà đi.
Thấy Thiếu Kiệt nói thế Trương Hạo cũng ngại cười nói

- Tao Thấy đi cả tuần, nên đem nhiều đồ một chút.

Để cái ba lô trên vai xuống, Trương Hạo bắt đầu nghe theo lời của Thiếu Kiệt. Lấy ra những món không cần thiết . để Trương Hạo ở đó soạn đồ. Thiếu Kiệt cũng đi rửa mặt thay vào bộ đồ khác. Sau một lúc lâu lựa chọn tới lui, Cái ba lô lúc này cũng giảm bớt được một phần. Trương Hạo mới nói.

- Hôm qua tao có coi chuyến bay rồi! Tám giờ có chuyến bay đi Ngọc Châu. nhưng tao với mày chưa mua vé, đi sớm một chút làm thủ tục.

Nghe Trương Hạo nói thời gian bay, Thiếu Kiệt cũng gật gù, nhìn qua đồng hồ rồi đáp lại

- Ừ! Giờ còn sớm tao với mày đi ra sân bay bằng xe buýt, ăn chút gì đó chắc cũng tầm sáu giờ đến nơi. Thủ tục trong nước tương đối đơn giản.

Trước Khi đi ,Thiếu Kiệt cũng không quên ghi gì đó lên một mảnh giấy. Đặt ở bàn học, rồi với Trương Hạo khoác ba lô trên vai, rời khỏi nhà khi ánh sáng của ngày mới bắt đầu. Trên đường đi Thiếu Kiệt cũng không nói gì nhiều, chỉ có Trương Hạo hắn kể lại sự việc trong trường phát sinh ra sao. Khi Nhã Oanh cũng năm người nữ sinh hôm qua, trên phòng giáo viên tự thuật lại sự việc đã diễn ra. Cũng như việc tại sao, Ngọc Nhi và Thiếu Kiệt bỏ tiết đi về ở hai giờ học cuối, Làm dấy lên một hồi bàn tán trong trường về hắn.

Mặt kệ lời nói của Trương Hạo, Thiếu Kiệt hắn ngồi trên ghế xe buýt nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi đôi chút. Đúng như Thiếu Kiệt nói việc tới sân bay và làm Thủ tục không quá khó khăn, cho đến khi hắn cùng Trương Hạo ngồi trên máy bay nhìn xuống thành phố từ từ nhỏ lại. Ngồi máy bay tầm khoảng hai giờ, Thiếu Kiệt cùng Trương Hạo bước chân xuống sân bay, của Thành Phố Ngọc Châu.

- Biết vậy tao không đem nhiều đồ như vậy, có hơn hai tiếng là đến cha nó rồi.

Thấy thế Thiếu Kiệt vừa nhìn xung quanh rồi nói.

- Tao đã nói lúc đầu, mày không nghe giờ thì ráng chịu. Mang theo cái hành lý quá khổ của mày đi. Nhưng giờ chưa xong đâu, tao với mày còn phải đi xe khách lên Hữu Nghị nữa.

Nói rồi Thiếu Kiệt hướng về một trạm xe buýt gần đó đi tới, kéo theo cả Trương Hạo đang nhìn dáo dác mọi thứ xung quanh. Khỏi nói nhiều cũng biết, cái cảnh chèo kéo khách của mấy người xe ôm với taxi. Ở cái lối ra vào sân bay khi thấy cái bộ dạng này của Trương Hạo. Thật đúng là con mồi béo bở, nhưng lại bị Thiếu Kiệt từ chối, kéo lên một chuyến xe buýt. Tuyến vào bến xe khách đi các tỉnh thành phụ cận. Sau khi cả hai cùng ngồi lên một chuyến xe khách, lúc này Trương Hạo cùng Thiếu Kiệt mới thở phào được một hơi. khi đã an vị trên chiếc xe khách khởi hành đi Hữu Nghị .Trương Hạo mới nói.

- Sao tao thấy hồi nãy không đi taxi cho nhanh, lại đi xe buýt qua hơn chục cái trạm mới tới được cái bến xe này. tốn biết bao nhiêu thời gian.

Nghe Trương Hạo nói thế Thiếu Kiệt cũng khẽ cau mày đáp.

- Mày điên à! đi xe buýt còn biết trạm nào nó ghé, trạm nào gần đến nó sẽ báo. Cũng tiết kiệm được một mớ, tao với mày không rành đường ở đây, bước lên taxi tụi nó đi vòng vòng lát nữa tính tiền chết à.

Nghe Thiếu Kiết nói thế Trương Hạo cười cười nói.

- Ừ cũng đúng ha.

Hắn vừa mới dứt lời, thì một ông lão cũng tương đối lớn tuổi. Ngồi gần đó phía bên cạnh Thiếu Kiệt, hướng về Trương Hạo nói.

- Bạn con nói đúng đấy! Ở cái thành phố này nhìn thấy người vừa xuống xe, là cánh xe ôm với taxi chèo kéo ghê lắm. Mà lỡ bước chân lên xe rồi thì chỉ có nước mất tiền oan thôi!

Thấy ông lão có vẻ vui tính và dễ gần ánh mắt có thần, dáng vẻ cũng là người đã từng trải. Ngồi cùng chuyến xe bên cạnh là một người trung niên. Dáng dấp có vẻ là người thân cận của ông, cũng có thể là con cháu gì đó. Nhìn Thiếu Kiệt và Trương Hạo một ánh mắt lướt qua rất nhanh, rồi lại quay trở về cửa sổ nhìn xuống những khung cảnh bên ngoài xe. Lúc này Thiếu Kiệt lên tiếng nói.

- Ông cho cháu hỏi? từ đây mình lên tới Hữu Nghị khoảng bao nhiêu thời gian ông ?
Thấy hắn hỏi mình ông lão cũng cười đáp lại.

- Lần trước ông lên Hữu Nghị cũng tầm hơn 3 giờ. Mà hai cháu lên Hữu Nghị làm gì?

Nhanh miệng Trương Hạo thấy thế nói.

- Nó rủ con lên đó đi buôn đồ vi tính.

Lần đầu tiên trong đời Thiếu Kiệt, hắn thấy đem Trương Hạo đi cùng mình là một quyết định không sáng suốt cỡ nào. Đi buôn lậu, mà thằng này nói ra vô tư như chốn không người. Thiếu Kiệt lại không kịp bịt miệng, Trương Hạo lại làm cho ông lão cũng giật mình, nhìn hai người. Thấy thế Thiếu Kiệt chỉ biết mỉm cười nói.

- Đúng là tụi con lên đây, chủ yếu là đi đánh hàng linh kiện máy tính về Thành Phố Lưu Minh bán!

Nghe Thiếu Kiệt xác nhận là mình đi buôn hàng. Ông lão nhìn Thiếu Kiệt hỏi.

- Sao cháu lại đi buôn Linh kiện máy tính ở đây về Thành Phố Lưu Minh?

Thấy Ông lão hỏi mình như vậy. Thiếu Kiệt cũng không ngại lắm, kể hết những dự tính của mình cho ông lão nghe. Kể cả những dự đoán của mình về khía cạnh phát triển ngành nghề này. Nói về sự phát triển của nó, Thiếu Kiệt chắc chắn nó sẽ như dòng lịch sử phát triển mà đi theo. Sau một hồi nghe trao đổi, những dự đoán của Thiếu Kiệt và hoạch định kế hoạch phát triển của ngành nghề này. đến đây ông lão mới nói.

- Vậy tính ra hai đứa đi buôn lậu hàng như vậy không sợ sao?

Thiếu Kiệt mỉm cười trả lời lại ông lão rất hồn nhiên

- Cháu chưa 18 tuổi, chưa đủ điều kiện đưa ra pháp luật. với kinh doanh mặt hàng này là mặt hàng có điều kiện. Ở đây cháu chỉ mua linh kiện từng bộ phận, chứ cháu có mua nguyên bộ vi tính đâu . mà nếu có bị bắt đi nữa cũng không sao hết, mặt hàng nhập là linh Kiện không phải thành phẩm. Giá trị tính ra vẫn nhỏ hơn thành phẩm nhiều.

Nghe Thiếu Kiệt nói như vậy, ông lão và người đàn ông trung niên cũng nhìn Thiếu Kiệt. Còn Trương Hạo há hốc miệng chữ o với những gì mình nghe được. Một chốc sau ông lão lại bật cười vỗ vai Thiếu Kiệt.

- Giỏi! giỏi có mắt nhìn lại biết rõ luật kinh doanh, lại biết đối phó. Hay! cháu học trường nào ở Thành Phố Lưu Minh ?

- Nó tên Hoàng Thiếu Kiệt! hiện nó đang học ở Trung học Thiên Hoa ông! thằng này nó chỉ được cái giỏi quậy, còn sức học chỉ bình bình thôi à

Tới đây Trương Hạo lại nhảy vào trả lời thay cho Thiếu Kiệt. Nãy giờ nghe Thiếu Kiệt nói. Hắn cũng hiểu được chuyến đi này là buôn hàng không tốn tiền đóng thuế, và hắn cũng không biết lách luật theo Thiếu Kiệt nói là gì. Lúc này Thiếu Kiệt hướng ông lão nói.

- Nãy giờ nói chuyện với ông cháu chưa biết được tên ông, chỉ nghe giọng thì đoán chừng, ông là người của Thành Phố Ngọc Châu này mà sao ông lại đi Hữu Nghị?

Nghe Thiếu Kiệt hỏi mình như thế Ông lão cũng chỉ cười nói với hắn

- Cháu cứ gọi ông là ông Lưu là được! còn đây là con của ông nó tên là Lưu Chính. Vậy hai cháu định tới Hữu Nghị lại ở khách sạn à? Lưu Chính đổi chỗ với Thiếu Kiệt. Bố muốn ngồi cạnh Thiếu Kiệt nói chuyện cùng cậu bé.

Thấy ông Lưu có vẻ quan tâm. Thiếu Kiệt cũng đừng lên đổi chỗ với Lưu Chính, rồi cũng nói thật về chuyện ở Hữu Nghị sắp tới. Dù sao mọi việc thì ông Lưu cũng biết rồi, không cần phải giấu diếm làm gì cho mệt.

- Vâng có lẽ ở Hữu Nghị cháu phải thuê khách sạn ở một ngày. Rồi mai mới thuê xe ôm đi ra biên giới.

- Thôi thế hai cháu có thể về ở chung với ta một vài ngày. Vì kỳ này ta về Hữu Nghị chủ yếu là đổi gió cho thanh tịnh. Có thêm hai cháu trong nhà thì cũng vui, dù sao thì cũng bớt được phần tiền ở khách sạn mấy ngày.

Nghe ông Lưu nói vậy hắn cùng Trương Hạo cũng đồng ý luôn. dù sao đỡ đồng nào hay đồng đó. Dù sao việc di chuyển lên tới trên này cũng mất cả một mớ tiền rồi. Trên đường đi ông lưu cùng Thiếu Kiệt nói chuyện rất vui vẻ, những câu hỏi của ông dành cho Thiếu Kiệt luôn làm cho ông hài lòng, về những đáp án nhận được. Những chính sách khuyến khích kinh doanh như thế nào, mới mang lại sự phát triển cao nhất được hắn lấy từ trí nhớ, tiền kiếp của mình, trả lời những câu hỏi của Ông Lưu, Chiếc xe thì chạy trên đường, còn ở một dãy ghế một già, một trẻ nói chuyện với nhau đầy cao hứng.