Chương 48: Vạn Sự Đã Sẵn Sàng, Chỉ Còn Thiếu Gió Đông?

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Thật đúng là tử cục mà . . .” Trông Thụ nhân chiến sĩ truy sát Phùng Xuân lòng vòng, chân mày La Triệt đều đã nhăn thành hình chữ Xuyên.

Cái người chơi tên Lầu 36 Đầu Hướng Xuống kia, đổi lại là hắn đối phó, cũng chỉ có thể dựa vào hiệu quả các loại bài để đánh thành 5 5 thôi. Thế mà hết lần này tới lần khác đối thủ lại là Phùng Xuân, kỹ năng thứ nhất Huyết Ma Chi Thủ chỉ là kỹ năng khống chế cứng, sát thương khá là bình thường, đối mặt với Thụ nhân chiến sĩ làm tay chân cho Lầu 36 Đầu Hướng Xuống Đất, căn bản không có biện pháp nào.

Biện pháp duy nhất chắc chỉ có là né tránh Thụ nhân chiến sĩ công kích, phát động Huyết Ma Chi Thủ thẳng mặt Lầu 36 Đầu Hướng Xuống. Đối phương thân là một Pháp Sư triệu hồi, thân thể dám chắc yếu hơn nhiều so với phần đông người chơi Pháp Sư khác.

Nhưng biện pháp này, xác suất thành công không đủ 3 thành. Đối phương đương nhiên hiểu rõ về nhược điểm thể chất kém của mình, sau khi triệu hồi ra Thụ nhân chiến sĩ, không có lựa chọn chạy đi tìm chỗ trốn mà trực tiếp giấu mình dưới cành lá tươi tốt của Thụ nhân chiến sĩ.

Có lẽ để đạt tới cái gọi là cân bằng, thể chất Phùng Xuân tuy khỏe hơn so với những Pháp Sư phổ thông nhưng bù lại phạm vi công kích lại nhỏ đi. Theo La Triệt tính toán, phạm vi hữu hiệu của Huyết Ma Chi Thủ là khoảng 6 thước, vượt quá phạm vi này, Huyết Ma Chi Thủ không thể công kích tới được. Mà tiến vào, trọng kích từ Thụ nhân chiến sĩ không phải là trò đùa, bị đập trúng chí ít cũng bay gần 10 vạn.

Trước khi bắt đầu chiến đấu, đã nói qua với Phùng Xuân, rằng nếu đụng phải Pháp Sư, phải dựa vào thể chất của mình mà chính diện liều mạng với đối phương. Điều này đúng là không sai, lấy thể chất Phùng Xuân, có cùng Pháp Sư cận chiến, cũng có tính thắng lợi rất cao, nhưng hắn không ngờ là Phùng Xuân gặp lại là Pháp Sư triệu hồi.

Chiến đấu trong hơn 7 phút, Phùng Xuân không công kích được một lần. Đây cũng không phải do hắn không muốn mà là vì chẳng thể tiến tới phạm vi có thể công kích, nếu hắn đến gần một chút, Thụ nhân chiến sĩ sẽ giáng một trọng kích xuống rất nhanh. Sau 7 phút, dù rằng những đòn trọng kích của Thụ nhân chiến sĩ không đập thẳng vào đầu hắn một lần nhưng sát thương lan thì vẫn tác động đến Phùng Xuân, làm cậu cúp mất gần 5 vạn tài sản.

Thấy Phùng Xuân chật vật chạy vào trong một quán Bar, Lầu 36 Đầu Hướng Xuống đứng trên cành Thụ nhân chiến sĩ nhanh chóng giơ tay chỉ tới: “Thụ nhân chiến sĩ, đuổi theo!”

Di động Thụ nhân chiến sĩ không tiêu hao tào sản người chơi. Từ những lần đầu tấn công thất bại, đối phương đã ý thức được rằng thể chất Phùng Xuân mạnh hơn nhiều những Pháp sư phổ thông khác, cho nên y bắt đầu giảm bớt số lần phát động công kích, thay vào đó là sử dụng biện pháp truy bắt, để vừa có thể tiết kiệm số tiêu hao tài sản của bản thân đồng thời làm mài mòn thể lực Phùng Xuân.

Lấy hình thể khổng lồ của Thụ nhân chiến sĩ, đi vào quán bar là điều không tưởng. Đối phương hẳn cũng rất rõ chuyện này, cho nên mục đích ban đầu của hắn không phải là cho Thụ nhân chiến sĩ đi vào!

Chỉ thấy thân hình Thụ nhân chiến tựa như một tòa lầu nhỏ theo lệnh y mà thong thả bước tới, dù biết ngăn trở trước mặt là một căn nhà, Thụ nhân chiến sĩ vẫn không chút chần chừ, thân hình không lồ trực tiếp đâm sầm vào quán Bar.

Phùng Xuân mới trốn vào trong quán bar thở gấp hai cái bỗng cảm nhận được cả căn phòng đang lung lay kịch liệt, kế đó, cả quầy bar trong nháy mắt sụp đổ trước sức ép tạo bởi thân hình khổng lồ của Thụ nhân chiến sĩ. Chứng kiến từng mảnh vỡ căn nhà sụp đổ, gương mặt Phùng Xuân dưới chiếc mặt nạ trắng bệch đến dọa người: “Cái, cái quái gì thế này, triệu hoán Thú Thần Mã . . . Ta cũng muốn có, hỗn đản ! !”

Phùng Xuân gào lên những tiếng mắng chửi trong khi chui rúc thân mình dưới gầm bàn trong quầy pha chế, cả căn phòng đang sụp xuống, cửa ra vào thì bị Thụ nhân chiến sĩ chặn lại, muốn chạy ngay lúc này là không có khả thi. Cơ hồ là ngay khi hắn vừa chui xuống quầy pha chế, cả căn nhà đã hết chịu nổi thế xông tới của Thụ nhân chiến sĩ mà triệt để sụp đổ, trực tiếp hóa thành một mảnh phế tích.

“Khụ khụ khụ khụ . . .” Chấn động từ căn nhà sụp đổ làm cả quầy pha chế rượu bằng gỗ sụp xuống, một cây gai gỗ trực tiếp đâm xuống lưng Phùng Xuân, sắc mặt hắn vì đau đớn mà trắng bệch, đồng thời thương tổn lần sụp đổ này cũng cướp đi 11 vạn tài sản trong chớp mắt.

“Nghĩ cách đi, nhanh nghĩ cách đi ta ơi, tiếp tục như vậy, mày sẽ chết đấy . . .” Đẩy đống tàn tích đè trên người xuống, Phùng Xuân lồm cồm bò lết ra ngoài, chiếc áo gió khoác trên mình sớm đã biến thành tấm rẻ rách, cùng Lầu 36 Đầu Hướng Xuống khí định thần nhàn hình thành một thế đối lập rõ nét.

Nhìn một thân áo quần Tinh Hồng Sứ Đồ chớp mắt đã biến thành một tên ăn mày, Lầu 36 Đầu Hướng Xuống thầm nghĩ: “Xem ra là mình suy nghĩ hơi nhiều, thằng này quả nhiên là thằng ngốc.”

Dù nghĩ vậy nhưng là một người chơi chinh chiến gần 3 tháng trong trò chơi, hắn vẫn không dám biểu hiện nửa chút lơ là, cánh tay vung nhanh chỉ tới, ra lệnh: “Thụ nhân chiến sĩ, đi thẳng!”

“Gào ~” Nương theo một tiếng gầm trầm, Thụ nhân chiến sĩ trung thành thực hiện mệnh lệnh người triệu hoán, di chuyển hai chân được cấu thành từ rễ cây tới gần Phùng Xuân.

Thấy Thụ nhân chiến sĩ ngày một gần hơn, hô hấp Phùng Xuân dần trở nên gấp gáp. Từ từ, vẻ hiện trên khuôn mặt hắn chợt trở nên hoài nghi: “Hả? Mùi này là . . . Rượu?”

Hạ thấp đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào, mặt đất dưới chân hắn đã thấm đẫm các loại rượu, mùi rượu nồng nặc gần như bao trọn cả khu phế tích, vừa rồi hô hấp quá mức gấp nên suýt chút nữa hơi rượu nồng đậm đã chuốc say hắn.

“Nhân tiện, nơi này là quán Bar . . .” Ánh mắt quét nhanh khắp phế tích, những mảnh vỡ của bình rượu rải khắp nơi. Khi Thụ nhân chiến sĩ đem đập nát quán rượu này, tất cả rượu trong quán đều chảy tràn khắp chốn.

Thấy một màn như vậy, vô luận là La Triệt đang quan chiến hay là Lầu 36 Đầu Hướng Xuống đứng trên Thụ nhân chiến sĩ đều phải cả kinh trong lòng.

“Có cơ hội! Cũng không biết tiểu Hoa có phản ứng kịp không . . .” Trong lúc nhẹ giọng nói nhỏ, hai tay La Triệt không tự chủ nắm chặt lại. Thụ nhân chiến sĩ, nếu đã là Thụ nhân, vậy sẽ sợ lửa, rượu là chất dễ cháy, ở một phế tích thấm ướt toàn rượu, chỉ cần một mồi lửa nhỏ là có thể bốc cháy ngay lập tức, mà Thụ nhân chiến sĩ khi bước vào trong khu phế tích này thì cũng đồng thời bị rượu thấm ướt, một khi bắt lửa, Thụ nhân chiến sĩ sợ rằng sẽ chịu lấy thương tổn thật lớn.

Trong quán Bar, muốn tìm được lửa là không quá khó, đã có 2 cách mà La Triệt có thể nghĩ ra ngay. Một là nhà bếp quán Bar, dùng khí gas châm lửa, và thứ hai là bật lửa. Hoàn cảnh trong trò chơi này vô cùng chân thật, mà đã chân thật, thì làm sao có thể không tìm thấy một chiếc bật lửa trong quán bar được?

Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Mà Phùng Xuân có thể ý thức được gió đông này không, phải xem ở chính nó . . .