Chương 43: Giáo Học Lâu Số 3

Trans + Edit: Nghialvmax

Đeo trên mình chiếc cặp đeo vai đã sờn cũ nhiều năm, La Triệt ngáp dài trong khi từ từ bước vào phòng học.

Khác với trước đây, lúc này, La Triệt chỉ mới nhấc chân tiến vào phòng học, phảng phất như thể biến thành tiêu điểm của lớp, mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn lên người hắn.

Ngày hôm qua hắn đã cho Lý Hữu mượn 10 vạn, còn ra lệnh cho Lý Hữu nhảy lầu đã được những học sinh trong lớp một truyền mười, mười truyền trăm truyền đến sôi sùng sục.

Phùng Xuân trông có vẻ đã đến sớm hơn hắn hẳn đã nghe được ít nhiều, đang ngồi tại chỗ mà đánh mắt cho La Triệt. May mắn làm sao, sau tất cả những lời La Triệt dặn mãi, cuối cùng hắn đã không còn tái diễn cái sự ngốc của mình nữa.

Đối mặt với những ánh mắt lẫn lộn đa sắc thái, La Triệt không chút để tâm vẫn không nhanh không chậm bước đến chỗ ngồi góc cuối bên cửa sổ mà ngồi xuống.

“Hắc hắc, đại ca, em nghe thấy hết mọi chuyện rồi, không ngờ có một ngày em không đến lớp đã có chuyện hay xảy ra rồi.” La Triệt ngồi chưa ấm mông, Phùng Xuân bên cạnh đã nhanh nhảu đến góp vui.

“Ngươi rảnh rỗi lo mấy chuyện bao đồng còn không bằng dành thời gian cho trận chiến hôm nay đi.” La Triệt thấp giọng, có phần tức giận nói.

“Đây không phải là liên quan đến đại ca ngài sao, chuyện như này sao em lại không quan tâm cho được chứ.”

Trông cái biểu hiện của Phùng Xuân kìa, La Triệt chỉ biết, cái thằng cha này tuyệt đối còn chưa nghĩ tý gì về nó, không khỏi làm hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Này tốt xấu gì ngươi cũng nên có chút tự giác đi. Khi 1vs1 giao dịch chiến, đến cùng vẫn phải dựa vào sức của chính mình, người khác giúp đỡ là có hạn.”

“Cái này em hiểu, đại ca ngày đừng coi em là thằng ngốc được không? Em bây giờ lo lắng có làm được gì đâu? Lại không biết ai là đối thủ, chỉ có thể đến đó mà tùy cơ ứng biến thôi.” Đang khi nói, biểu cảm Phùng Xuân trông có phần rối rắm, nói gì thì nói đây cũng là chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, nói trong lòng không lo lắng gì khẳng định là nói dối.

"Cũng phải." La Triệt gật đầu, sẽ gặp phải đối thủ gì, dù có là kẻ thiên tài hay người thông minh đi nữa cũng chẳng thể nào suy tính ra từ vô số người. La Triệt với một tinh thần chưa được hồi phục triệt để, làm biếng dây dưa tiếp, trực tiếp chuyển chủ đề: "Làm theo ta, nằm xuống. Hôm nay tới trường học thì có ai tìm ngươi không ?"

Vì lý do an toàn, cả người La Triệt đều ghé xuống mặt bàn mà nói, miệng được cánh tay che chắn, tuy khả năng bị nghe trộm không tới 1%, nhưng hắn cũng không thể lơ là, mấy tên nằm vùng mà Lưu Tâm Di cài vào chắc gì không thiếu những kỳ tài hiểu được môi ngữ.

Nghe thấy La Triệt nói, Phùng Xuân không chút do dự, cũng liền làm theo nằm xuống bàn, đồng dạng thấp giọng đáp: "Không có."

"Vậy là tốt rồi, bất quá ngươi cũng đừng lơ là cảnh giác . . ." Nói đến đây, La Triệt đột nhiện im lặng, chỗ ngồi đằng trước bọn họ đã có học sinh đến: "Dùng điện thoại."

"OK."

Thành thạo bật chiếc điện thoại lên, tạo phòng chat, La Triệt nhắn rất nhanh: "Không được lơ là, hai chúng ta quá thân thiết, chỉ sợ Lưu Tâm Di sẽ phái ai đó giám thị ngươi."

"Không phải chứ? Em cũng không muốn bị giám thị suốt ngày đâu." Vừa nói, Phùng Xuân còn phối hợp gửi thêm một cái icon "Sợ phát khóc"

"Yên tâm, hẳn chỉ là giám thị ở khoảng cách xa thôi, bọn họ sẽ không dám làm gì thiếu suy nghĩ đâu. Miễn là ngươi biểu hiện không khác gì trước đây, nàng ta khó mà nghi ngờ gì được."

Ngay khi hai người đang nói chuyện, giáo viên từ từ bước chân vào lớp cùng tiếng chuông reo báo hiệu vào học. Kỳ thi cuối kỳ ngày một đến gần, bây giờ đi học cũng chỉ là tự mình ôn tập, lại căn dặn Phùng Xuân vài câu, La Triệt không chút khách sáo vùi đầu ngủ một giấc.

La Triệt ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy đã gần đến giờ nghỉ trưa, một tay chống trán bắt đầu ngồi dậy. Phùng Xuân ngồi bên cạnh đang dùng điện thoại lên mạng vô cùng bất ngờ nói: "Bất ngờ vl, không ngờ đại ca ngài lại có ngày ngủ trong giờ đó . . ."

"Dùng quá nhiều tinh lực cho hai ngày vừa qua, hết cách rồi . . ." Hít sâu một hơi, ngủ gần hết một buổi sáng giúp tinh thần La Triệt tốt lên không ít.

"Này lão đại, cái tên Lý Hữu mượn tiền ngài hôm nay không có tới trường học đâu đó."

"Phải không? Không tới thì không tới thôi." Uống miếng nước, La Triệt chẳng quan tâm nói.

"Ây ây, tốt xấu gì hắn cũng nợ ngài 10 vạn đó, ít nhất đại ca cũng nên để tâm một chút chứ. Lỡ hắn ta trực tiếp bỏ trốn thì biết làm sao?" Phùng Xuân có chút buồn bực hỏi.

"Ngươi nghĩ hơi quá rồi, đúng không?" Nói thật thì đối với La Triệt hắn cũng chẳng mặn mà gì cho cam, Lý Hữu thật sự chạy, thôi thì coi như là mình dùng tiền mua bài học vì không có mắt nhìn người đi.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, ngay khi La Triệt đứng dậy chuẩn bị rời đi, một tin nhắn đột nhiên được bắn sang hòm thư điện thoại của hắn

"Đến sân thượng Giáo học lâu số 3 , Lưu Tâm Di." Nhìn tin nhắn này, La Triệt chân mày thoáng cau lại, không chút cảm xúc nhắn lại một chữ "Biết", lại nhắn tin cho Phùng Xuân đang đứng bên cạnh: "Lưu Tâm Di muốn tìm ta, chắc là về chuyện hợp đồng, ta hiện tại sẽ đến sân thượng Giáo học lâu số 3. Ngươi lúc này nên rời trường một mình đi, đến tiệm cơm trưa chúng ta vẫn hay đến dùng cơm. Nếu lúc ngươi ăn xong mà ta vẫn chưa tới, ngươi đừng có làm gì dại dột, tự mình về phòng thuê bên trên phòng tập của chị ngươi."

"! !" Tin nhắn mới nhận này khiến Phùng Xuân nhắn liền 2 dấu chấm than, nhắn tiếp phía sau:" Cái gì mà đừng có dại dột? Có trời mới biết con ả Lưu Tâm Di kia có phải lập sẵn mai phục muốn động thủ trên sân thượng không? Không được, em sẽ đứng dưới giáo học lâu chờ đại ca."

"Đừng có làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ngươi làm vậy không phải là khiến Lưu Tâm Di thêm mối hoài nghi sao? Việc tốt nhất của ngươi bây giờ là phải ẩn dấu thân phận người chơi của mình. Yên tâm đi, ta có biện pháp dự phòng." Cùng lúc gửi đi tin nhắn, La Triệt đã đeo trên vai chiếc cặp rời khỏi phòng học, trực chỉ hướng giáo học lâu số 3 đi đến.

Mà Phùng Xuân đứng như trời trồng rối rắm không thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe theo an bài của La Triệt, không có làm gì xằng bậy. Trong ấn tượng của Phùng Xuân, La Triệt luôn tràn đầy tự tin vào mọi thứ mình làm, chưa từng gặp thất bại, thông minh hơn tất thảy ai khác, hoặc nên nói người thông minh nhất của nhân loại chỉ đến đấy là cùng. Có nhiều lúc hắn thật muốn cạy mở đầu óc La Triệt ra xem chúng được làm từ gì mà đều là người, sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Đây quả thực phản khoa học mà.

Ở một hướng khác, trên con đường nhỏ thông tới Giáo học lâu số 3, càng đến gần giáo học lâu, số học sinh lai vãng quanh đó ít dần. Đó là một tòa giáo học lâu bị bỏ hoang từ một năm trước, vốn đã định sẽ bị phá hủy và trùng kiến lại, nhưng bởi nhiều nguyên do các loại mà bị hoãn đến tận bây giờ.

Trên con đường nhỏ, bởi vì không được con người quét dọn một thời gian dài, đã mọc lên rậm rạp đủ loại cỏ dại. Đã không còn học sinh đến gần nên nơi đây khá là yên tĩnh, thật đúng là địa điểm kín đáo để làm một một số việc mờ ám, như là phục kích, bắt cóc gì đó . . .