Chương 27: Đánh Quái

Trans + Edit: Nghialvmax.

"Đại, đại ca! Ngài động tác nhanh nhanh một chút a, em sắp chịu không nổi rồi, đầu trâu điên này khỏe quá . . ." Lúc này, chỉ thấy hai tay Phùng Xuân đang chộp lấy một cặp sừng trâu trên đầu một con Hắc Ngưu, cố sức chống đỡ, ngăn không cho đầu Hắc Ngưu kia tùy ý di chuyển. Thế nhưng khí lực của Hắc Ngưu thật sự quá lớn, trông Phùng Xuân đang đối chọi tuyến trước lại nhìn giống như đang bị đầu Hắc Ngưu kia chơi đẩy xe chạy khắp nơi.

“Biết rồi, biết rồi." Nghe Phùng Xuân giục, La Triệt rất dứt khoát, lập tức xông lên một trận quyền đấm cước đá lên thân thể Hắc Ngưu, nhìn thanh máu đi xuống một cách từ tốn, trong lòng hai người nhất thời cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Trong khoảng thời gian này, hai người cũng chỉ dám tìm Quái kinh tế cấp 1 mà săn giết. Ngoại hình mỗi con đều không giống nhau, hình thể cũng bất đồng, thuộc tính tự thân chúng cũng hoàn toàn khác biệt.

Lấy ví dụ như lần đầu săn con chó săn kia, có thể thấy trong những Quái kinh tế cũng thuộc vào hàng những con có công kích mạnh, thay vào đó có sức phòng ngự rất yếu. Còn đầu Hắc Ngưu này bản thân công kích không có nổi trội, tính tình cũng khá ôn hòa, nhưng một thân phòng ngự cùng man lực thật sự khiến hai Pháp Sư như họ ăn đau khổ.

Còn có, một đầu quái kinh tế cho kinh nghiệm thật quá ít ỏi, mỗi đầu chỉ cho có 2 kinh nghiệm, mà hai người là trong một tổ đội, kinh nghiệm sẽ chia đều, thành ra mỗi người chỉ nhận được một chút kinh nghiệm ít đến đáng thương.

Chỉ là nếu suy nghĩ kỹ càng cũng thấy điều này thật dễ hiểu. Anh đây đánh đến thừa sống thiếu chết, lại còn phải đặt cược tính mạng của mình để chiến thắng trận chiến mới nhận được 20 kinh nghiệm. Mày nhẹ nhàng múa may vài phút với một con thú, có một chút kinh nghiệm đã không tệ rồi.

"Không được không được, đại ca, tiểu đệ chịu không nổi nữa, để đệ thả lỏng một hơi đi." Lại tiếp tục bị đầu Hắc Ngưu đẩy về sau thêm 5, 6 thước nữa, bởi vì dùng sức quá lớn, dưới lớp mặt nạ khuôn mặt Phùng Xuân nghẹn đến đỏ bừng, hắn cảm giác cánh tay chộp lấy cặp sừng trâu này sắp bị man lực chẻ làm đôi rồi.

"Cố gắng chống đỡ một chút nữa, chỉ cần mấy cái nữa là có thể giết chết rồi, giờ ngươi mà buông tay, đầu Hắc Ngưu này nhất định sẽ chạy thoát, đến lúc đó bị hành hạ nửa ngày không phải công dã tràng sao?" Nhìn thấy Phùng Xuân sắp bị đầu Hắc Ngưu kia trở mình đẩy đi, La Triệt vội vàng lớn tiếng kêu gọi, đồng thời lần nữa vọt tới trước đuổi theo Hắc Ngưu, tập trung vào phần bụng có sức phòng ngự hơi kém mà tiếp tục tấn công mãnh liệt.

Dưới thế tấn công ác liệt của La Triệt, cuối cùng trước khi Phùng Xuân không chịu được nữa, thanh máu đầu Hắc Ngưu đã chạm đáy, nghe trong đầu vang lên âm thanh hệ thống thu được một điểm kinh nghiệm, Phùng Xuân oải người quỳ rạp xuống đất: "Cái, CLM, lần sau đừng tìm Hắc Ngưu nữa, dù nó không có tính công kích gì, cơ mà đánh con hàng này mệt vcl."

"Được voi đòi tiên, có thể tìm thấy quái đã biết đủ đi." Liếc nhìn Phùng Xuân đang quỳ mọp trên mặt đất, La Triệt cũng có phần mỏi mệt, ánh mắt tiếp tục nhìn khắp xung quanh. Theo lý thuyết, hiện tại thời gian hẳn là đêm khuya, nhưng trong khu vực trung lập, số người chơi chẳng những không giảm đi, trái lại so với lúc bọn họ mới tới có phần nhiều hơn, hoàn toàn biến thành cục diện sói nhiều thịt ít.

Ở trong trò chơi hơn 1 canh giờ, bọn họ mới chỉ giết được mười đầu Quái kinh tế cấp 1, cái này mà đặt trong mấy trò chơi khác, phải nói là một điều không tưởng.

Nghỉ ngơi một chút, đôi mắt La Triệt từ từ rơi lên khu vực rừng rậm cách đó không xa. Dựa vào biểu hiện trên bản đồ, trong rừng rậm đều là Quái kinh tế cấp 2, căn cứ vào sức mạnh của quái cấp 1 mà suy tính, hắn cùng Phùng Xuân hai người tuy rằng đều chỉ là cấp 1, nhưng nếu liên thủ, đối phó với một đầu Quái kinh tế cấp 2, dường như cũng không phải là không thể . . .

La Triệt vừa quyết, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hoa, trên thảo nguyên giờ người chơi càng ngày càng nhiều, muốn tìm quái cũng khó, có muốn không nếu chúng ta đi đánh quái cấp 2?"

"Cấp 2? Được đó, em không thành vấn đề." Nghe La Triệt nói, Phùng Xuân căn bản không cần suy nghĩ gật mạnh đầu: "Em nói này lão đại, cảm giác đánh quái luyện cấp cũng khá nhanh đó chứ. Không bằng chúng ta mấy ngày tới nỗ lực luyện cấp, luyện đến cấp 3 luốn, đến lúc đó, những người chơi đó còn có thể là đối thủ của chúng ta sao?" Nghĩ đến đây, Phùng Xuân còn khà khà cười rộ lên.

Phùng Xuân vừa dứt lời, La Triệt như xem hề liếc một cái: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi lên tới cấp 3, đối thủ cạnh tranh gần như đều đã là cấp 3 rồi, hơn nữa, chỉ đánh quái thăng cấp, kinh tế lại đình trệ, ngươi cảm thấy với 100 vạn kinh tế gốc này, sẽ là đối thủ của người chơi cấp 3 khác sao?"

"Ặc." Một câu, trong nháy mắt đã đem Phùng Xuân nghẹn lại. Hắn không phải là một người không từng chơi game, trước khi chơi Tiền Tài Quốc Gia đặt cược mạng người này, hắn bình thường cũng thường thường chơi mấy trò trên mạng, tuy không chơi lâu dài, nhưng những kiến thức cơ bản vẫn nắm được một ít, ý La Triệt nói trắng ra là, ngươi cấp cứ lên, không trang bị thì bằng ai?

"Ta có thể chắc chắn một điều rằng nếu ngươi làm theo cách đó, tuyệt đối không phải là bị người chơi cấp 3 khác đánh rớt cấp, thì cũng bị đánh cho trực tiếp phá sản luôn, cho nên nói, tài sản và kinh nghiệm phải cùng nâng cao, mới là phương pháp chắc chắn nhất." Nói xong, La Triệt nhẹ nhàng đá một phát lên Phùng Xuân đang quỳ rạp bất động trên mặt đất, sau đó nói: "Đứng lên, chúng ta đi đánh Quái cấp 2."

"Hey? Lão đại, để cho em tiếp tục nằm thêm một chút nữa thôi, hô hấp em còn chưa có thông . . ."

"Trấn tỉnh lại bản thân nhanh nào, còn tiếp tục đánh thêm mấy con quái nữa, ta còn phải đi nghỉ. Chơi trò này lâu sẽ làm tinh thần mệt nhọc, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa . . ."

Dưới sự thúc giục của La Triệt, Phùng Xuân đang áp mặt dưới nền cỏ mới chầm chậm đứng dậy. "Thiếu chút nữa quên là ngày mai còn phải đi học. Kì thi lần sau mà tiếp tục đứng bét, chị em tuyệt đối sẽ lột da em đó." Nghĩ tới đây, Phùng Xuân không nhịn được rùng mình một cái. "Rõ ràng thành tích chị ta cũng không tốt mà …”

"Lời này ngươi nói trước mặt chị ngươi đi."

"Ta chẳng có hứng đi làm cái việc không khác gì đi tìm chết này đâu . . ."

". . ."

Trong lúc hai người vừa trò chuyện vừa tiến tới khu rừng, cách hai người khoảng mấy chục thước đằng sau, một người chơi khoác trên mình một bộ ma pháp bào đen tuyền, trong tay cầm một cây pháp trượng bằng gỗ đang tập trung nhìn vào bóng lưng La Triệt, trong mắt lóe lên một tia quang mang khó hiểu.

Người chơi vô danh này có khuôn mặt được che phủ bên dưới chiếc mũ trùm đầu đen quá khổ, khiến ai cũng chỉ mơ hồ trông thấy đôi mắt, nhưng lại chẳng thấy chân dung như nào.

Chỉ thấy cánh tay có chút gầy gò của hắn vươn lên tốc cả ma pháp bào, mở ra bảng thông tin trong trò chơi, sau một lúc tìm kiếm, một cái tên hiện ra trong tầm mắt hắn.

Bấm gọi, điều đó thể hiện người đó cũng đang ở trong trò chơi. Không tới hai ba giây sau, liên lạc được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy nóng nảy: "Chuyện gì? Lão tử đang luyện cấp!"

Nghe thanh âm hung hăng càn quấy của đối phương, danh người chơi nhất thời bĩu môi, trong mắt tràn ngập khinh miệt, ầm thầm nói trong lòng: "Nếu không phải dựa vào một ông anh trai tốt, cái loại ngu ngốc này, đến tư cách xách giầy cho lão tử cũng không xứng."

Dĩ nhiên, những lời này hắn khẳng định không dám nói thẳng mặt. Ngay khi mở miệng, thanh âm đã đổi thành giọng quan tâm đầy sức hút: "Tiểu Lang ca, người ngài muốn tìm đã tìm được rồi."

'Tìm được?! Ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?!"

"Tiểu Lang ca, ta thề, chắc chắn luôn, cùng trang phục mà ca miêu tả giống nhau như đúc, bộ tây trang trắng tuyệt, mang mũ ảo thuật gia cùng chiếc mặt nạ bạc, tên là Ma Thuật Sư . . ."

"Hắc hắc hắc . . ." Nghe danh người chơi kia khẳng định, cái người được gọi là tiểu Lang ca nhất thời phát ra những tiếng cười lạnh lẽo: "Làm tốt lắm, trước ngươi cứ theo sau đi, tùy thời báo cho ta vị trí, rất nhanh ta sẽ đến."