Trans + Edit: Nghialvmax.
Trở về từ đồn cảnh sát, sự chán chường hiện rõ trên khuôn mặt La Triệt. Cái chết của Phi Điểu, như một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng hắn, khiến lòng hắn trùn xuống . Cầm chiếc điện thoại trong tay, liếc mắt nhìn thời gian, không ngờ đã là 3 giờ rưỡi chiều rồi, chưa kể đó có gần 30 cuộc gọi nhỡ, đều là của Phùng Tiếu Tiếu gọi tới.
Còn không chờ La Triệt bước thêm hai bước, Phùng Tiếu Tiếu lại tiếp tục gọi điện. Không có quá nhiều chần chừ, La Triệt tiếp cuộc gọi. Tai vừa chạm vào chiếc điện thoại, giọng nói đầy lo lắng của Phùng Tiếu Tiếu đã vang lên:
"La Triệt, cậu đang ở đâu vậy? Cậu không đi làm, đến nhà thì không một bóng người, gọi điện thoại cũng không nhắc máy, có phải đã xảy ra chuyện gì không ?"
Nghe giọng nói lo lắng trong điện thoại, sự áy náy lóe lên trên khuôn mặt của La Triệt. Mọi việc xảy ra mang tới cho hắn đả kích quá lớn, tuy rằng mặt ngoài hắn trông thật bình tĩnh, nhưng dù tính cách hắn có trầm ổn bao nhiêu đi nữa, thì sâu bên trong hắn vẫn chỉ là một tên sinh viên 19 tuổi, trải nghiệm điều này, nhiều ít vẫn khiến hắn có chút bấn loạn, hoàn toàn quên đi mục đích ra ngoài hôm nay, thành ra không gọi điện cho Phùng Tiếu Tiếu báo trước một tiếng.
"Học tỷ, em không sao . . ." La Triệt đáp lại với âm thanh khàn khàn sau hai giây im lặng.
Nghe được âm thanh của La Triệt, Phùng Tiếu Tiếu đầu dây bên kia thoáng thở phào một cái, đồng thời, trong lòng cũng dâng lên chút lo lắng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ cậu đang ở nơi nào? Tôi sẽ tới đón cậu ngay."
Đối với đề nghị này, La Triệt cũng không có cự tuyệt. Cậu bây giờ đã quá mệt mỏi rồi, thật sự không còn tâm tình để chen chúc trên tàu điện ngầm nữa. Đáp lại bản thân đang ở bên ngoài đồn cảnh sát thành Tây, rồi liền cúp điện thoại.
Nghe được vị trí lúc này của La Triệt, Phùng Tiếu Tiếu trong lòng càng thêm lo lắng, hai người quen biết nhau đã một thời gian không ngắn, La Triệt tính cách như nào cô làm sao lại không hiểu, đang êm đẹp, tự dưng lại chạy đến đồn cảnh sát?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Phùng Tiếu Tiếu không nói hai lời vội vã rời phòng luyện tập, lái xe chạy thẳng tới đồn cảnh sát thành Tây.
Phùng Tiếu Tiếu phóng thật nhanh tới, không đến 10 phút sau khi cúp điện thoại, một chiến xe thể thao màu đỏ rực bốc lửa đã thắng lại trước mặt La Triệt.
La Triệt biết, đây là xe của Phùng Tiếu Tiếu. Nhưng với việc có một chiếc xe thể thao phóng ầm ầm rồi thắng gấp trước mặt như thế này, mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau rơi xuống: "Học tỷ à, ngài đây rõ ràng là chạy quá tốc độ đi?"
Nhìn cửa sổ xe dần hạ xuống, La Triệt thật không còn lời gì để nói. Mặc kệ lời than vãn, Phùng Tiếu Tiếu tức giận trợn mắt nhìn lại: "Bớt dài dòng, lên xe!"
Ngồi trên ghế lái phụ, nhìn cảnh sắc bên đường vù vù chạy qua, La Triệt lặng lẽ thắt chặt dây an toàn: "Học tỷ, đây dường như không phải đường về nhà của em đi. Chị đây là muốn mang em đi chỗ nào?"
"Ăn cơm." Đang lái xe, Phùng Tiếu Tiếu không quay đầu lại nói: "Nhìn cái bộ mặt như thiếu máu của cậu kìa, dám cá là ngủ một giấc đến trưa đúng không? Chắc lại không có ăn bữa cơm ra trò nữa rồi, sau đó chỉ gặm có mỗi cái bánh bao rồi ra ngoài, rồi không biết vì chuyện gì mà dằn vặt đến bây giờ . . ."
Bị Phùng Tiếu Tiếu nói thẳng tim đen, La Triệt chỉ có thể cười gượng hai tiếng, liền không nói thêm gì nữa. Mấy phút sau, chiếc xe dừng lại ở một tiệm ăn nhỏ ven đường.
Tiệm cơm này rất gần phòng luyện tập, chỉ cách có một đoạn đường. Có đôi khi ban nhạc phải luyện thêm giờ về muộn, không có thời gian ăn cơm, mọi người liền sẽ tới đây giải quyết, hương vị cũng không tệ mà giá cũng khá rẻ.
Bước vào tiệm cơm, lão bản cùng bọn họ đều là khách quen của nhau, Phùng Tiếu Tiếu nhanh nhẹn chọn lấy mấy món ăn. Sau khi hỏi thăm có bàn trống nào không. Phùng Tiếu Tiếu không nói hai lời trực tiếp ngồi bịch xuống chiếc ghế đối diện bàn ăn, chợt cầm lấy chén nước tu ừng ực vào miệng, tiếp đó hung hăng hỏi: "Nói! Xảy ra chuyện gì?!"
Nhìn bộ dạng hung thần ác sát này, La Triệt biết, nếu mình không khai báo cho thành thật, dám chắc cô nàng sẽ không bỏ qua, và dĩ nhiên, hắn cũng không thể cái gì cũng toàn bộ khai báo, chí ít những thứ về Tiền tài quốc gia nhất định phải che dấu.
La Triệt, sau khi chỉnh lý một chút nội dung, kể lại toàn bộ sự việc phát sinh ngày hôm nay. Khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận của Phùng Tiếu Tiếu rốt cuộc cũng đã đã dịu xuống: "Hóa ra là như vậy sao . . ."
Liếc mắt nhìn thần sắc vẫn còn khó coi của La Triệt, Phùng Tiếu Tiếu coi như rõ ràng vì sao, đổi lại một ai khác mà đột nhiên gặp phải điều này, còn cùng một cỗ thi thể trong một không gian chật chội trong xe gần 30 phút, sắc mặt cũng không thể tốt được.
"Ngày mai ở trường có lớp không? Có cần tôi bảo tiểu Hoa xin phép cho cậu nghỉ ngơi một hai ngày ở nhà không? Cậu hôm nay chịu đựng nhiều rồi." Vừa nói, Phùng Tiếu Tiếu đẩy ly nước tới trước mặt La Triệt.
Uống miếng nước, La Triệt nhẹ nhàng lắc đầu. "Không cần đâu học tỷ, em không sao, ngủ một giấc là khỏe rồi, kỳ thi cuối kỳ đã tới gần, em cũng không muốn phải thi lại đâu."
"Đừng có mà lừa tôi, cậu đừng tưởng tôi cái gì cũng không biết!" Đối với những lời của La Triệt, Phùng Tiếu Tiếu trực tiếp ném cho cái ánh mắt khinh bỉ :"Tiểu Hoa chính miệng đã nói với ta, thành tích của cậu trong toàn hệ quản lí kinh tế đều là đứng nhất, nghỉ mất một hai ngày sẽ trượt? Cậu lừa ai đó hả?"
Đối với chuyện đó, La Triệt cũng chỉ nhún nhún vai. "Không khó để đạt điểm cao miễn là biết học tốt những nội dung có trong bài thi sắp tới đây. Mà trong khoảng thời gian này trên lớp đang giảng tới những phần trọng điểm . . ."
"Được rồi, được rồi, chớ có mà bàn chuyện đó với chị đây, thôi thì tùy cậu vậy." Phùng Tiếu Tiếu rõ ràng là kiểu người không thích học hành, vừa nghe đến nào là trường lớp, trọng điểm, bài kiểm tra, . . . đã muốn nhức đầu rồi, hoàn toàn là bỏ cuộc.
Cơm nước xong xuôi, Phùng Tiếu Tiếu tiếp tục lái xe thể thao chở La Triệt về nhà, còn đặc biệt dặn dò hắn một tuần tới không cần đến ban nhạc luyện tập, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được. La Triệt không có ý định từ chối, hắn dù sao cũng cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, điều chỉnh suy nghĩ của chính mình thật tốt.
Trong một khắc vừa vào trong phòng, La Triệt cảm giác toàn thân khí lực như bị tháo nước rút cạn vậy, cả người như mất hết sức lực nằm ụp xuống giường.
"Mình . . . đã giết người . . ." Hình ảnh người đàn ông ngã xuống thềm tàu điện ngầm sáng nay vẫn luôn đeo bám vào trong đầu La Triệt, không sao rũ đi được.
La Triệt cũng không phải là một người thích để tâm vào chuyện vụn vặt của người khác. Hắn lúc này trong lòng có cảm giác hết sức phức tạp. Dù đột ngột bắt gặp một người đã chết, nhưng lúc đi ngang qua đối phương, hắn bĩnh tĩnh tới cực điểm, bĩnh tĩnh đến mức chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Người chơi Phi Điểu lúc đó đem hết toàn lực ra để đánh bại mình, đối phương hẳn cũng biết, rằng nếu như phá sản, người chơi sẽ chết, dù vậy hắn vẫn không lưu thủ, điều này nói rõ, đối phương là ôm tâm lý quyết tử. Bởi vậy bản thân khi phải đối mặt với đối thủ muốn giết chết mình, cuối cùng lại do chính mình giết chết, La Triệt không có lấy nhiều sự hối tiếc.
Hơn nữa, chân chính mà nói, giết chết Phi Điểu, chính là do hệ thống trò chơi Money Country! Thật đáng sợ khi một người chết cứ như vậy mà chết ngay trước mũi bao người mà không một ai hay biết. Ngay cả khi được các pháp y khám nghiệm tử thi kiểm tra vẫn không phát hiện thấy bất luận vấn đề gì. Đến cùng chỉ có thể đưa ra kết luận rằng đó là thiếu dưỡng khí mà tử vong ngoài ý muốn. Trò chơi này, sự đáng sợ đã vượt qua tưởng tượng của La Triệt!