Chương 7: Anh hùng cứu mỹ nhân
Người bị đuối nước phía xa tính mạng nguy trong tích tắc. Tèo không kịp suy nghĩ nhiều, sẵn banh dưới chân, hắn tung mạnh một cước .
“BUM”
Trái banh văng đi với tốc độ chóng mặt bay thẳng lên cao rồi vẽ thành một đường vòng cung mạnh mẽ rơi xuống biển cái tỏm, bọt nước bắn tung toé.
Cùng thời điểm hắn đá trái banh, Tèo nhanh chóng chạy hết tốc lực về phía biển, hắn không do dự nhảy ùm vào bơi một mạch đến cứu hộ. Lúc này chính hắn cũng không phát giác ra cơ thể hắn như đã quen với nước tự lâu rồi. Hắn bơi ngược biển ra xa mà cứ như giỡn chơi, tốc độ nhanh khỏi phải nói, cứ như kình ngư lướt biển. Hắn thật sự không thể nhớ ra trong giấc mộng lúc hắn còn đang hôn mê. Danh tướng Yết Kiêu đã huấn luyện hắn hơn chục năm rồi, nên bây giờ dường như hắn có thể đua với cá mập.
Một đường bơi thẳng ra, hắn phát hiện được thân ảnh nhỏ bé đang đuối nước, đó là một thằng nhỏ tầm 8 tuổi đang ôm trái banh mà hắn đá tới nổi lềnh bềnh. Hắn thoáng yên tâm rồi hỏi:
-Em có sao không? Để anh đưa nhóc vô bờ.
-Không! anh cứu chị Nhã Trúc! chị ấy bị kẹt rồi. - Thằng nhóc mặt đầy nước, lắc lắc cái đầu chỉ tay về một hướng.
-What? Nhã Trúc.
Không nói hai lời, hắn lặn ngay xuống biển tìm kiếm điên cuồng. Trên bờ, đội cứu hộ đã sẵn sàng xông tới, các chiến hữu của hắn trên bờ cũng sớm nhảy xuống biển bơi tới đây.
Hắn cũng có để ý khả năng lặn của mình thật sự quá tốt nhưng không có thời gian để ý nhiều, hắn dáo dác tìm kiếm thì phát hiện thân thể đang chìm dần của cô quân y xinh đẹp. Hắn nhanh chóng bơi tới, một tay kẹp eo, dùng hết sức ngoi lên bờ.
Không một phút chần chờ, hắn hô lớn:
-Mấy anh , tìm thấy người rồi, cứu mạng!
Cano cứu hộ tới ngay lập tức, hắn dùng sức đưa cô lên rồi nhảy lên bờ. Lập tức hắn bay vô làm hô hấp nhân tạo và ấn tim cấp cứu.
-Một hai một hai, cô phải sống , cô phải sống đó
Hít hà Hít ha
-Cố lên Cố lên
-Một hai Một hai
Hắn điên cuồng lập đi lập lại động tác cứu hộ. Trong vô thức, một luồng nội lực từ tay hắn truyền qua người cô gái, luồng nội lực cực mạnh nhanh chóng tiến vào tim kích thích tim cô lên, khi hắn làm hô hấp nhân tạo, luồng hơi thổi vào cũng vô tình truyền vào đó không ít nội lực của chính mình. Hắn quả thật không biết những việc này, điều duy nhất hiện giờ hắn chỉ muốn cứu tỉnh cô gái đáng yêu này.
-Phụt
Nước trong miệng cô quân y Nhã Trúc được phun ra, cô bắt đầu lấy lại hơi thở.
"Bốp bốp bốp"
Từng tiếng vỗ tay hoan hô vang lên trên cano, xung quanh mọi người cũng mặt mũi vui mừng.
-Khá lắm cậu nhóc
-Anh hùng cứu mỹ nhân rồi hahaha
-Đúng là tuổi trẻ tài cao mà! Về sau chắc chắn ôm được người đẹp rồi
Tiếng khen ngợi khắp nơi dành cho Tèo. Riêng hắn thì đặc biệt vui mừng, hắn ngồi bệch xuống rồi ngửa mặt lên trời cười lớn:
-Ha ha ha ha , cô ấy sống rồi
Mọi người cũng nhanh chóng đưa cô Nhã Trúc và thằng nhóc tám tuổi kia vào bờ rồi nhanh chóng chuyển đến bệnh xá.
Hùng tới vỗ vai Tèo:
-Cậu đúng là thần, cú sút đó quả thực là hết chỗ chê, cậu nhất định phải tham gia đội tụi này rồi.
Tèo gãi đầu:
-Dạ được anh, nhưng kỹ thuật em nát lắm, ban nãy quýnh quá nên ăn may thôi.
Lâm cười:
-Ha ha ha, không sao, anh bảo kê cho chú sút. Chú cứ vào đội hình dự bị. Tụi anh tung chú ra làm ác chủ bài. Ha ha ha bọn Song Tử Tây lúc nào cũng tự cho mình là vô địch, kỳ này cho tụi mày biết mặt. Đi, tối nay anh không trực, nhậu bữa đê
-Ha ha ha ha
Cả đám vui vẻ cười lớn rồi rời khỏi biển.
Hùng và Lâm về đội huấn luyện và làm nhiệm vụ canh phòng, còn Tèo chạy đi thăm cô nữ quân y xinh đẹp.
“Cốc cốc cốc” - Tèo gõ cửa phòng bệnh
-Vào đi! Ồ anh Tèo hả
Tèo mỉm cười, tay giơ lên cái cà mèn đựng cháo gà
-Cháo gà nóng hổi, vừa thổi vừa ăn đây.
-Anh khách sáo quá, ban nãy anh cứu tôi rồi giờ còn mua cháo cho tôi nữa.
-Có chi đâu mà cô ngại như rứa. - Hắn chọc cô - Ăn đi cho nóng nè.
-Anh cùng ăn luôn cho vui.
-Ha ha ha , biết ngay cô sẽ nói thế. - Tèo cười cười rồi bày cháo ra hai cái tô hắn chuẩn bị sẵn.
Hắn định đưa cháo qua cho cô ăn nhưng do quá mệt mỏi nên cô không dậy nổi. Thế là hắn đành phải ngồi xuống giường, gác đầu cô lên tay hắn rồi đút cho cô ăn.
-Phù phù phù, A A há miệng ra nào - Hắn thổi nhè nhẹ vô muỗng cháo rồi đưa tới miệng cô.
Mặt cô đỏ lựng, cô nhẹ nhàng há miệng ăn hết muỗng cháo.
Hắn vừa đút cô ăn vừa hỏi:
-Cô sao cũng bị chìm thế.
Nhã Trúc cười khổ:
-Tôi cứu đứa nhỏ , sau đó lại bị chuột rút nên bị đuối nước. May mà có anh. Tôi vẫn chưa cảm ơn anh mà còn phải làm phiền anh thế này.
Hắn cười phong độ:
-Tiểu thư xin yên tâm, anh hùng ta luôn cứu nhân độ thế, giệt ác trừ gian, cứu giàu giết nghèo. Ý quên cướp giàu cứu nghèo.
Cô trợn mắt nhìn hắn, sau đó bật cười khúc khích.
Hắn cũng hơi ngượng nên im lặng đút cô ăn. Không khí trở nên yên tĩnh.
Nhã Trúc yên lặng nhìn hắn rất nhẹ nhàng chăm chú thổi thổi cho cô, rồi đút từng muỗng ăn. Cô thấy tim mình đập mạnh. Cô nhìn khuôn mặt điển trai có phần non nớt, nhưng lại toát lên một chút gì đó phong trần. Cô cũng không biết cảm giác của chính mình là gì nữa rồi, mắt cô chăm chú nhìn khuôn mặt gần sát bên mình, như muốn ghi nhớ thật kỹ từng phút giây này.
...
Một lúc sau hắn đặt cô nằm xuống rồi nói:
-À quên kể cho cô nghe, tôi sẽ tham gia giải phong trào Trường Sa. Tôi vào đội anh Hùng, đội Trường Sa Lớn. Hai ngày nữa sẽ có trận đầu tiên với đội Omega, tôi làm lính dự bị đấy nhé, nếu có thời gian thì cô ghé xem, tôi đèo cô ra sân.
Nhã Trúc mỉm cười nhẹ nhàng;
-Vậy phải làm phiền anh lần nữa rồi.
-Ok quyết định vậy đi, giờ cô nghỉ ngơi đi. Bye bye
Hắn chào tạm biệt rồi kéo chăn đắp lên người cô quân y.
Hắn ra khỏi phòng bệnh rồi theo Hùng về nhà ở. Hắn không phải lính nên phải ở nhà Hùng. Hùng có dư một phòng nhỏ nên hắn có thể ở tạm. Ở chung với hắn là gia đình anh Hùng gồm ba má và cô vợ mới cưới năm ngoái.
-Ê tối nay nhậu nha, ra biển nhậu cho đã. - Hùng húc nhẹ cù chỏ vào người hắn.
-Tới bến luôn anh. - Hắn cười đồng ý rồi về phòng.
Tèo nằm trên giường suy nghĩ về sự việc xảy ra hôm nay.
Điểm đầu tiên hắn nghi ngờ là tại sao cơ thể hắn có thể làm ra những phản ứng kinh người vậy. Những đòn sát thủ kia, ngay lúc ra đòn, trong đầu hắn đã nhận định đối phương là người chết rồi, may mà hắn kịp thời ngăn cản.
-Tại sao vậy ta? Không lẽ ta là cao thủ mà ta cũng đếu biết? Thế này là thế nào nhể?
-Còn những cú lách người qua bóng, phản xạ mình thật sự nhanh vậy sao? Còn cú sút siêu mạnh cứu người nữa. Mà nghĩ cũng kỳ, tại sao sau những chuyện đó ta không hề thấy mệt. Thậm chí ta có cảm giác những động tác này quá quen thuộc, tại sao vậy ta?
Hắn vò đầu bức tai. Bỗng nghĩ đến một chuyện làm hắn rợn da gà
-Không lẽ trúng tà? Hay bị ma nhập ? À còn một thứ nữa...
Hắn hơi sờ sợ cầm cái cà mèn trống không trong tay. Đoạn hắn đưa lên miệng cắn một cái. Quả nhiên hắn lại tiêu hoá được nguyên cái cà mèn.
-Cái đệch mẹ, không lẽ ta biến thành X-men, người biến dị chuyên gia ăn đồ vật. Nhưng mà làm vậy thì được cái gì cơ chứ. Mà cũng kỳ lạ, giấc mơ kia là sao nhỉ, rồi tại sao ta không thấy đói nữa kể từ khi ta ăn mấy đồ vậy linh tinh, đặc biệt là cái máy tính và cái máy đo huyết áp. Cả bệnh xá đang truy tìm kìa. Câu mong đừng truy ra ta a. Ta không muốn lại ở tù đâu.
Suy nghĩ một hồi hắn quyết định vứt bỏ, ra ngoài chơi mới là vương đạo. Hắn mang theo trái bóng rồi ra biển tập tâng bóng.