Chương 4: Khả năng đặc biệt

Chương 4: Khả năng đặc biệt

Sau khi hai người lính bỏ đi thì nữ quân y cũng tiếp tục công việc của mình, nàng đo huyết áp cho Tèo, sau đó chuẩn bị đút cho hắn ăn phần ăn mỗi ngày.

Nữ quân y này tên là Lê Nhã Trúc, nàng chỉ là thực tập trên quần đảo Trường Sa này. Sau một năm thì cô sẽ được điều về thành phố. Nơi đây là đảo Trường Sa thuộc nước Việt Nam. Tuy không thể có cuộc sống xô bồ như đất liền nhưng người dân biển đảo vô cùng hiền hoà lương thiện. Vì thế cô rất thích sống ở nơi này.

Hơn một năm nay, cô được điều phối chăm sóc người trẻ tuổi nằm trong phòng này. Sau khi hoàn thành công tác chăm sóc, cô đang dọn dẹp chuẩn bị đi ra thì bỗng người trẻ tuổi hằng ngày vẫn nằm ở đó mở mắt. Cô hoảng hốt la lên thất thanh:

-A!

-Anh… anh… anh tỉnh rồi ? Anh cảm thấy thế nào ?

Người trẻ tuổi kia vẫn ngồi ngây ra như phỗng, đoạn hắn nhìn qua nhìn lại rồi thì thào:

-Nước…nước…

Cô lập tức phản ứng, rót một ly nước rồi từ từ đưa qua.

-Nước đây! Anh uống đi.

Người kia vẫn ngây ra..

Bất đắc dĩ cô phải giúp hắn uống từng muỗng từng muỗng. Sau đó cô thấy hắn vẫn ngồi yên , đôi mắt vô thần. Cô quơ quơ tay trước mặt hắn:

-Hey hey anh ơi, anh ơi! Anh tỉnh chưa ?

-Đói... Đói ….quá… - Tèo lên tiếng

-Tôi còn bánh mỳ đây, anh ăn đi.

Cô đưa cho anh ổ bánh mỳ trên bàn. Hắn giật lấy ăn ngấu nghiến.

Cô cười cười , lắc đầu rồi quay qua lấy nước cho hắn uống. Cô cầm ly nước tới chỗ hắn rồi nhìn hắn quái dị hỏi:

-Anh ăn hết rồi sao ?

-Hết rồi!

-… Tờ giấy bao bánh mỳ đâu rồi?

-Có tờ giấy sao ?

-… Còn… Còn cọng thun?

-Có cọng thun?

-Ax, anh đói thế kia à. Anh uống miếng nước đi !

Hắn cầm ly nước, uống ực một cái.

-Đói đói quá..

Hắn rên rỉ, hai tay ôm bụng, mặt mũi nhăn nhó đau khổ

-Anh còn đói à ? Tôi cũng không còn gì cho anh nữa rồi. Để tôi đi mua chút gì ăn cho anh nhé.

-Cảm ơn..

Cô bác sỹ lập tức thu dọn rồi đi ra ngoài. Sau đó cô thông báo cho các đồng chí hải quân và y tá để ý rồi cô thật sự đi mua bánh mỳ cho hắn.

Ở một mình trong phòng, hắn cố gắng kềm chế cái đói. Hắn cố hết sức nhớ lại những chuyện đã xảy ra nhưng do quá đói bụng hắn phải cố hết sức bò xuống giường.

-Sao anh lại nằm dưới đất thế này? Chị ơi phụ em với

Một nữ y tá chạy lại đỡ Tèo . Người đi cùng là một nữ y tá trung niên cũng nhanh chóng lao vô phụ giúp.

Tony Tèo nhanh chóng được đưa lên giường ngồi. Hắn nói thều thào:

-Tôi đói... cho tôi ăn... whatever

Khẩu âm của hắn lơ lớ, hai cô y tá nghe mãi mới hiểu được hắn đòi ăn cơm.

-Anh chờ một chút

Sau đó cô ý tá trẻ hơn đi nhanh ra ngoài phòng

Trong phòng chỉ còn hắn và chị y tá trung niên.

-Anh là người nước ngoài à. Anh tên gì?

Tèo trả lời bằng giọng lơ lớ:

-Tôi tên Tony Tèo, tôi sống ở...

Vừa mới định trả lời thì hắn nhận thấy khuôn mặt hắn trong gương. Hắn giật mình lấy tay xoa xoa mặt. Hắn hoảng sợ nghĩ thầm:

“Ai đây? Là mình sao? Sao khác quá vậy nè?”

Sau đó hắn điên cuồng sờ soạng thân thể, kiểm tra tổng quát một lượt, ngay cả thằng nhỏ hắn cũng phải kiểm qua năm sáu lượt. Đến lúc hắn cảm thấy yên tâm là thằng nhỏ còn khoẻ thì hắn mới thở phào.

Không khí yên tĩnh đáng sợ

Hắn sực nhớ trong phòng này còn một người nữa.

-Hahaha cậu nhóc,vắt mũi còn chưa sạch mà định quyến rũ chị đây à?

-Tôi .. tôi ...

-Gì mà chị còn chưa thấy chứ. Y tá như tụi chị mỗi ngày tiếp xúc với bao nhiêu bệnh nhân, thứ gì mà chị mày đây chưa trải qua. Nhóc con mới tí tuổi mà đã vậy rồi. Còn bày đặt mắc cỡ nữa chứ!! Hahaha

Hắn trố mắt nhìn, quả thật hắn cũng không hiểu mấy vì đã lâu hắn không xài tiếng việt, lại thêm khẩu âm nặng giọng Bắc và nói quá nhanh nên hắn hoàn toàn không hiểu. Hắn cứ trợn tròn mắt nhìn bà chị y tá này

-Cậu nhóc, nhìn gì mà nhìn

Ngoài cửa vang lên tiếng nhẹ nhàng

-Anh sao rồi, chào chị Thu, tôi mang phở tới cho anh nè

Nữ bác sỹ Nhã Trúc đi vào, tay cầm cà mền đựng phở quơ quơ

-Chào ... cô...tôi đói

Hắn ngửi thấy mùi phở thì thòm thèm.

-Anh đợi một tí, tôi đổ ra cho anh

Chị Thu bên cạnh châm chọc:

-Cậu nhóc sướng nhé, được hoa khôi quân y biển đảo chăm sóc. hí hí. Cho cậu biết nhé gần một năm nay ngày nào cô ấy cũng ở đây đó.

Lê Nhã Trúc đang bưng khay cà mèn qua chỗ của Tèo, cô thẹn chín đỏ mặt rồi quay qua khẽ trách chị Thu:

-Chị này, em chỉ giúp anh ấy thôi chứ có gì đâu.

-Cẩn thận! - Chị Thu la lên.

-A! - Nhã Trúc vấp phải cây viết trên sàn nhà, cô trượt tay, cà mèn rơi xuống.

Không có tiếng rớt đổ như trong tưởng tượng của mọi người. Tèo rất nhanh nhẹn phóng xuống, khéo léo dùng tay chộp được cái cà mèn từ trên không rồi nhẹ nhàng dùng tay nương theo lực đạo của nước súp trong đó mà lắc lư, vậy mà không một giọt súp nào rơi ra ngoài.

Hắn nhanh chóng kéo cà mèn về người rồi ăn lấy ăn để.

-Ngon quá, ngon quá, phở Việt Nam đúng là số dách

Hai cô gái sững sờ nhìn cảnh tượng vừa mới xảy ra, giờ lại thấy cái tên háu ăn kia ăn lấy ăn để, cả hai cũng phì cười.

-Thật cảm ơn anh, mém tí nữa đã đổ hết rồi. Anh đúng là nhanh thật đấy. - Vũ Nhã Trúc thở phào, thầm cảm kích hắn giúp nàng

Chị Thu cũng cười rồi nói:

-Cậu này phản xạ nhanh thật. Cậu đừng nói với tôi cậu là võ lâm cao thủ ẩn danh đó nha. Sao mà giống trong phim vậy?

Xột xooạc.

Tony Tèo ngấu nghiên ăn rồi húp nước súp, hắn cũng không sợ nóng, cứ thế mà húp liên tục.

-Anh ấy đói quá rồi, chị Thu, chị giúp em trông anh ấy nhé, giờ em có tí việc.

Đoạn cô quay qua Tèo rồi dặn dò:

-Anh ăn xong rồi thì cứ để cà mèn lên trên bàn nhé. Nếu cần gì thì anh có thể nhờ chị Thu hoặc những người xung quanh. Anh tạm thời đừng ra ngoài, anh vừa mới tỉnh dậy nên cơ thể còn yếu lắm, nhớ nghỉ ngơi lấy lại sức . Mai tôi lại đến. Bye bye

Nói rồi cô vẫy tay chào hai người rồi bỏ ra ngoài.

Vũ Nhã Trúc vừa đi, chị Thu cười nói với hắn:

-Hoa khôi biển đảo này đấy cậu à! Hình như nàng ta có bạn trai rồi nhưng gã đó ở đất liền. Được thì tới luôn đi. Hi hi hi.

“RENG RENG”

-A! Chị có điện thoại, cần gì thì cậu cứ nhờ mấy cô y tá ở đây nhé.

Nói rồi chị Thu cũng bỏ đi để lại Tèo một mình ăn ngấu nghiên tô phở.

Hắn ăn xong rồi, liếm sạch sẽ. Hắn vẫn còn thấy đói, đói kinh khủng. Hắn thật sự không hiểu nổi sao hắn lại xuất hiện nơi này, vừa tỉnh dậy là thấy đói kinh khủng. Lại thêm một màn ban nãy , hắn nhanh tay đỡ được cà mèn, lại có thể nhẹ nhàng kéo vào người mà không bị đổ.

-Cuối cùng ta là ai đây? - Hắn khó hiểu tự hỏi.

Hắn sờ soạng cả người , chạy lại tấm gương, thấy rõ ràng là một gương mặt xa lạ, cũng non nớt như hắn, chắc chỉ tầm 14-15 tuổi là cùng, Điểm khác biệt là hắn cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống, giống như có một sức mạnh tiềm tàng nào đó.

-Ai đây? Là ta sao?

(Lời của tác: Những gì Tèo tự nói đều bằng tiếng Anh nhé. Dù sao hắn cũng sinh sống khá lâu ở Mỹ, nên suy nghĩ và lời nói diễn nhiên là phải dùng tiếng Anh. Ở đây coi như đã được phiên dịch ra tiếng Việt)

-Tại sao ta lại biến thành người này? Cơ thể lại thay đổi hoàn toàn ?

Hắn cố nhớ lại mọi thứ:

-Đúng rồi! Tối hôm đó, sau khi chia tay cô gái kia thì ta bị tụi thằng Mike đánh. D* mẹ thằng Mike, đừng để tao thấy mày.

-Mà khoan đã! Sau đó … Sau đó thế nào nhỉ… Hình như mình bị nó bắn mấy phát.

Hắn sực nhớ rồi kiểm tra mấy lượt. Hắn cởi sạch đồ trên người, sau đó cũng bị giật mình

-Woaa, cơ thể này… quả là hoàn mỹ nha, không một tí thừa thãi nào, cơ bắp cũng ngon hàng quá. Mà sao lại có chuyện này nhỉ. Đổi xác ?

Chuyện nào quá là kỳ lạ khó hiểu với hắn. Nếu là một người nào đó mê tiểu thuyết, nhất định đã hiểu là chính mình xuyên việt, hoặc được trọng sinh. Có điều đối với Tèo thì khác. Từ nhỏ hắn đã làm du côn rồi. Thời gian hút chích cướp giật còn không đủ, lấy đâu ra mà đọc truyện.

Hắn mặc lại quần áo, ngồi bệch xuống giường ngẫm nghĩ

Chuyện gì thế này?

Đau đầu a

"Ban nãy sao ta có thể chụp cái cà mèn nhanh vậy nhỉ ?"

"Bộp"

"Xoảng xoảng"

Cà mèn rớt tan nát....

Quả nhiên chỉ là do phản xạ.

Hắn thất vọng cảm khái một phen. Bỗng nhiên hắn thấy đau bụng.

Cơn đói lại ập đến. Trong cơ thể hắn, một lực lượng kỳ lạ thôi thúc làm hắn không ngừng đói bụng. Con mắt đảo khắp phòng xem có gì ăn được không.

Hắn bước tới bàn cái bàn đặt cái máy tính và máy đo huyết áp , mở hết ngăn tủ ra kiểm tra.

Trống không

-Đói quá đi, bình thường ta ăn ít lắm mà! Sao hôm nay ăn nhiều vc thế nhỉ?

Bỗng nhiên một cái gì đó thôi thúc hắn. Hắn nhìn chằm chằm cái máy tính, há miệng, cắn một cái.

Phập

Cái máy tính mất hết một góc, để lại một khoảng dấu răng .

Không khoa học

Vô lý vc

Tuy vậy hắn đã quá đói, thấy ăn được nên hắn bất chấp. Một miếng lại một miếng, hắn ăn ngon lành cái máy tính, nuốt luôn cọng dây điện.

-Ợ... ngon...

-THE F*CK! Sao ta lại ăn. được cái này!!!!.

Hắn la thất thanh lên. Hắn bây giờ mới nhận ra được sự biến đổi quái dị của cơ thể, hàm răng của hắn có thể ăn được cả nguyên cái máy tính. Hắn bắt đầu thấy hơi sợ chính mình.

-Chuyện gì vậy ta! Máy tính sao mà ăn được? Hay là nó làm bằng bột mì nhỉ?

-OẸ OẸ

Hắn cố móc họng cho ói ra được, hắn không thể tin được mình vừa mới làm một chuyển phản khoa học đến vậy.

Sau một lúc, hắn quyết định thử nghiệm lại. Hắn cầm cái máy đo huyết áp ngắm nghía một lúc, rồi cũng há miệng cắn phập một cái.

Quả nhiên

Cái máy đo huyết áp mất hết một góc. Hắn nhìn thật kỹ, thì ra không phải do hắn cắn bình thường, chính xác hơn là răng của hắn đã phân hoá cái máy đo huyết áp. Một hơi ăn sạch cái máy đo huyết áp, hắn mới cảm thấy no.

Sau đó hắn ngồi xuống giường, ngẫm nghĩ một lúc rồi hắn cầm cái cà mèn lên, cắn một cái!. Vừa động ý niệm thì cái cà mèn cũng bị phân huỷ. Nhanh chóng hắn tiêu hoá hết cái cà mèn.

-Vãi linh hồn! Sao ông mày đây có thể ăn đủ thứ thế nhỉ?

Hắn suy nghĩ một lát rồi giơ cánh tay lên thử cắn một cái. Cánh tay không bị phân hoá, chỉ có dấu răng in lên.

-Thế là thế nào ấy nhỉ?

Tự hỏi một lúc thì Tèo ra khỏi phòng, sau khi đã thử nghiệm một số thứ như là bút viết, giấy thì hắn phát hiện được hầu như đều có thể ăn được. Hắn đi lang thang trong bệnh xá một lúc , nhiều ánh mắt nhìn hắn ngờ vực. Một cô y tá tiến lên hỏi thăm:

-Anh ở phòng bệnh nào? Anh bị lạc đường sao?

-Vâng! Tôi bị lạc. Tôi rất đói cô có thể cho tôi ăn cái gì không?

Cô y tá cười tươi rồi đưa cho hắn một bịch bánh snack. Hắn mở bịch, cầm một miếng bánh con cua lên ngửi ngửi, sau đó bỏ vào miệng cắn mạnh.

Mọi chuyện vẫn bình thường! Hắn thử cắn một nửa miêng bánh. Miếng bánh bị đứt đôi, cũng không có gì bất thường.

Bây giờ thì hắn cũng lờ mờ hiểu được, ngoại trừ những đồ vật sắt thép, xi măng, thì tất cả đồ ăn của con người hắn đều không thể phân hoá được, chỉ ăn như người bình thường. Hắn nói cảm ơn với cô rồi trở về phòng, nằm xuống giường rồi bắt tay lên trán suy nghĩ về những sự việc kỳ lạ.