Chương 22: Cảm xúc chiến thắng

Chương 22: Cảm xúc chiến thắng

Đội Lưỡi Liềm triển khai bóng chậm rãi phần sân nhà như ru ngủ , đội Trường Sa cũng không chơi quá áp sát mà chủ động rút về phòng thủ chờ đợt sút luân lưu.

Chạy lăng xăng khắp sân lúc này chỉ còn có mình Tèo.

Trận đấu còn 30 giây cuối cùng, Tèo may mắn phá được bóng từ một pha chuyền hỏng của đội bạn.

Bóng bật ra ngoài, Minh Messi nhận được xong nhanh như chớp Minh gạt banh qua một nhịp, sửa lòng kỹ thuật vào góc xa khung thành.

Bình luận viên hét vào micro:

-Cơ hội, một pha cứa lòng của Minh Messi. KHÔNG VÀOO. Thủ môn đội Lưỡi Liềm đã xuất sắc cứu một bàn thua trông thấy. Giờ là phạt góc cho đội Trường Sa. Có lẽ đây là tình huống cuối cùng của trận đấu.

Minh Messi đấm hùi hụi vào tay tiếc nuối cú dứt điểm của mình rồi di chuyển không bóng tới một vị trí tốt cho cú phạt góc này.

Đạt lúa đang đứng trước bóng chuẩn bị cú phạt góc cho đội Trường Sa. Tèo đứng trước cầu môn đón bóng, hắn cao 1 m 85 nên là trọng điểm của các hậu vệ. Minh Messi đứng hơi lùi về sau. Nam đứng góc xa cánh trái phần sân nhà, mắt nhìn đăm đăm vào bóng, hơi có ý ra hiệu cho Đạt.

Đạt hiểu ý ngầm đưa qua ánh mắt cho Nam. Tiếng còi vừa cất lên lập tức Đạt câu bóng vào trong. Đường bóng bay cao và mạnh.

Thái bên đội Lưỡi Liềm đã sớm đoán trước Đạt sẽ chuyền cho Nam nên từ đằng sau chạy lên trước Nam đè người.

Bóng bay cao đến, Nam thấy Thái phát hiện ý đồ thì cố gắng chèn ép thoát ra. Đạt mặt tái nhợt vội chạy về phóng thủ.

Tèo bị vây ở giữa nhưng do bóng bay cao thì hậu vệ đội bạn đã lơi lỏng Tèo.

Tèo chợt thấy sao cú này quen quen. Đúng là ngay tầm cú đổ người vô lê mà hắn đang luyện tập. Thế là bóng vừa bay lên cao thì hắn lập tức hơi lùi về lấy đà và lộn người lên không.

Khi không ai chú ý thì trên cao một bóng người che ánh mặt trời xuất hiện đột ngột. Tèo chăm chú nhắm thẳng trái bóng và

tung chân sút trong tư thế lộn ngược.

BỐP

Bóng bay thẳng vào khung thành trong sự bàng hoàng của thủ môn.

Tèo tiếp đất an toàn thì tiếng còi cất lên. Một đám cầu thủ đội Trường Sa chạy thẳng tới vồ lấy hắn.

Chỉ nghe bình luận viên rống lên trong micro:

-Không thể tin nổi. Thật không thể tin nổi. Một cú vô lê ngã bàn đèn quá đẹp từ khoảng cách cao hơn 5 mét. Một siêu phẩm bóng đá. Tôi không ngờ có thể chứng kiến một bàn thắng đẳng cấp có một không hai thế này trong một giải đấu phong trào. Và tiếng còi kết thúc trận đấu đã vang lên. Tỉ số là 6-5 nghiêng về đội Trường Sa và cũng là đội dành chức vô địch trong giải đấu năm nay. Chúc mừng tập thể đội Trường Sa FC.

-Tèo ơi anh yêu mày Tèo ơi

-Anh Tèo vô địch Anh Tèo vô địch

-Tèo bánh bèo Tèo nhà nghèo

-AAAAA VÔ ĐỊCH RỒI

Hùng la hét chạy tới người hắn:

-Lần đầu tiên đó Tèo ơi. Vô địch rồi.

Cả đội cùng nhau đè hắn xuống nắn bóp rồi tung hắn lên trời.

-Ây ây bình tĩnh anh em êy!

Tèo la oai oái.

-Đứa nào bóp đít vậy hả?

Trên không Tèo quay đầu nhìn vội la lên:

-Cha nội kia chạy hả, 3 bàn 600k.

Cả đội vẫn không ngừng tung hô Tèo không cho hắn cơ hội xuống gây chuyện.

Giải phong trào bóng đá Trường Sa kết thúc bằng chiến thắng thuyết phục của đội Trường Sa FC. Đây là lần đầu tiên đội bóng này lên ngôi vô địch. Người góp công lớn nhất không nghi ngờ gì chính là Tèo. Tuy chỉ được vào sân những phút cuối trận và chỉ trong 2 trận cuối mùa giải nhưng hắn đã cho thấy phẩm chất sát thủ của một tiền đạo.

Tèo nghiễm nhiên nhận giải cầu thủ hay nhất trận đấu và cùng đồng đội lên bục nhận huy chương và cúp vô địch.

...

Trong một biệt thự xa hoa trong Sài Gòn, một cô gái đang mặc đồ ngủ đơn giản đang ngồi co hai chân lên ghế sofa xem tivi, cả người quấn một cái mền đỏ, tóc xoã ra vẫn còn ướt, tay cô liên tục bóc từng nắm bắp rang bơ bỏ vào miệng, biểu cảm thay đổi liên tục trông rất thú vị.

Lúc thì cô cười, lúc thì há hốc miệng ngạc nhiên rồi trừng mắt, lúc thì chảy nước mắt nhưng miệng cười toe toét. Người này chính là cô quân y thực tập Lê Nhã Trúc. Cô đang theo dõi Tèo trên truyền hình có phát trực tiếp trận chung kết giải Trường Sa. Giải phong trào này cũng không phải là một giải đấu lớn nên chỉ được phát vào một kênh không nổi danh lắm.

Cô cũng phải thông qua quan hệ mới biết được đài nào sẽ phát trực tiếp giải đấu này. Cô cũng đã cắt liên lạc với hắn kể từ lúc vô Sài Gòn. Cô biết với gia thế của mình rất khó sẽ tiếp tục được với Tèo. Hơn nữa cô lại hơn hắn tận 5 tuổi. Mà điều quan trọng là cô đang có người yêu, lần này nếu không có bất trắc gì thì người yêu cô sẽ cầu hôn cô.

Nhã Trúc lẩm bẩm:

-Xí vô tới trận chung kết mà còn gây sự. May mà anh còn biết đoạt cúp đấy không thì bị cả đội xử đẹp rồi.

Cô hung hăng giơ nắm đấm. Mắt còn hơi ươn ướt.

-Nhã Trúc à, tới giờ rồi, chuẩn bị đồ thôi con.

Giọng nhẹ nhàng của một người phụ nữ trung niên cất lên. Nhã Trúc đáp:

-Vâng ạ. Mẹ đợi con một chút.

Nói rồi cô nhảy ra khỏi ghế chạy ù vào phòng của mình.

Tèo đang ngồi ngáp trên xe buýt, hắn chống tay lên cằm nhớ đến lúc chia tay cả đội Trường Sa. Tèo mân mê cái huy chương trên tay, cả người lâng lâng khó tả. Nhớ lúc lên bục đăng quang nhận cúp, cả đội sung sướng vui vẻ, mọi ánh mắt nhìn lên ngưỡng mộ có, ghen tị có, cỗ vũ cũng có luôn. Rồi cái lúc cả đội ôm nhau ăn mừng nhảy xung quanh hò hét như trẻ con. Cái cảm xúc hưng phấn này không thể nào diễn tả được.

Rất nhiều cung bậc cảm xúc xuất hiện làm Tèo chợt phát hiện được mình rất thích môn thể thao này. Thế nên sau khi rời sân, Tèo đã được ông lão tướng quân chặn đường và đưa ra đề nghi gia nhập hoc viện bóng đá Asia Professional Football Club hay viết tắt là APFC của lão. Tèo đồng ý liền không do dự. Hắn cũng không quên đòi nợ 600 ngàn từ ba pha ghi bàn.

Ông lão Phạm Ngọc Thanh đúng là gừng càng già càng cay, ngay lập tức đã giúp cho Tèo một cái lý lịch xác đáng với những giấy tờ tuỳ thân. Ngay cả giấy khai sinh cũng có luôn. Từ bây giờ Tèo chính thức trở thành họ hàng xa của ông, tên Nguyễn Tèo, quốc tịch Việt Nam. Với những giấy tờ này và cái vé máy bay ông chuẩn bị cho hắn thì một tuần sau giải đấu Tèo đã có mặt ở Sài Gòn.

Tèo ngồi nghĩ vẫn vơ, hắn có phần nhớ đến khuôn mặt xinh xắn mạnh mẽ của cô quân y kia. Tiếp xúc với cô một thời gian dài, hơn nữa cũng đã có tiếp xúc thân mật dù chưa đi đến bước cuối cùng nên hắn không thể quên được hình bóng cô. Số điện thoại cô thì hắn đã gọi nát luôn rồi mà chỉ nhận lại được những tiếng thông báo lạnh tanh từ tổng đài.

Tèo thở dài:

-Haiz, khi nào gặp anh phải tét mông em mới được. Dám đưa cho anh số điện thoại ma à.

Hắn ngồi xe buýt chuyến này là chuyến thứ 3 rồi. Do đó giờ sống ở Mỹ, vừa mới trọng sinh đã phải sống trên biển đảo nên Tèo rất tò mò về đường phố Sài Gòn. Đúng là một thành phố nhộn nhịp, tiếng ồn không bao giờ dứt, người qua kẻ lại, tấp nập. Hắn vừa đáp máy bay xuống sân bay Tân Sơn Nhất là lập tức bắt xe đi vòng vòng ngay.

Tèo đang chửi thề trong lòng. Bà mẹ nó ông già kia không biết cử người ra đón hắn hay sao. Bây giờ hắn chả biết nên đi đâu nữa. Uber thì hắn không có điện thoại smart phone. Taxi thì hắn không biết số gọi mà trong người cũng không có nhiều tiền nên quyết định chọn đi xe buýt là tốt nhất.

Tèo vẫn có đủ tiền mua đồ ăn và trả tiền xe buýt nhờ vào tiền thắng độ. Với một cái balo nhỏ gọn của Hùng tặng, hắn lang thang đi hết chuyến này đến chuyến khác dạo khắp Sài Gòn.

Tèo rất đẹp trai. Chính xác khuôn mặt của hắn phải nói là tuyệt mỹ vì được tạo ra bởi tổng kết của các nhà khoa học. Thân hình lại cao 1 m 85 nên thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nếu không phải do hắn ăn mặt xuề xoà thì không chừng đã có người tới xin số điện thoại rồi.