Chương 16: Nỗi sợ hãi bùng phát.

“Sáng nay, đường hầm nối một thị trấn và đường cao tốc tiếp theo của thành phố, vốn bị bỏ hoang do các hoạt động siêu nhiên, đã bị xóa sổ!” Một phóng viên cho biết trên truyền hình.

Sau đó, máy quay chuyển sang cảnh đường hầm khi phóng viên nói: “Như các vị có thể thấy sự tàn phá. Nó rất khủng khiếp.”

Cây cối, núi non, tường đá, mặt đất, mọi thứ xung quanh đường hầm đều bị san bằng thành hư vô. Bản thân đường hầm đã không còn được nhìn thấy, và vụ hủy diệt xảy ra ở rất xa.

“May mắn thay, đường hầm này đã bị bỏ hoang trước ngày tận thế, và không ai dám đến gần nó do hoạt động siêu nhiên. Vì vậy không có ai bị thương.” Phóng viên nói thêm thông tin.

“Tuy vậy, một nam sinh trung học trẻ tên là Ryuki được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh giữa sự tàn phá. Cậu ta hiện đã được nhập viện, gia đình và bạn bè của cậu ấy đang đợi cậu ấy tỉnh lại.”

“Còn vết thương của cậu ấy thì sao?” Một phóng viên khác hỏi: “Bác sĩ nói gì về tình trạng của cậu ấy?”

“Họ nói rằng không có gì bất thường cả, tình trạng của cậu ấy hoàn toàn ổn.” Phóng viên trả lời với một giọng điệu bình tĩnh.

Rebecca và Eric đang ở trong phòng bệnh, ngồi trước mặt Ryuki. Họ đang đợi cậu ta thức dậy.

Rebecca không thể ngừng khóc, Eric đang kiểm tra tin tức trên điện thoại của cậu ta để tìm hiểu thêm chi tiết về vụ việc.

Sau vài phút, Ryuki mở mắt và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Mặt cậu ta lập tức tái mét sau khi nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh.

'Đừng nói với tôi mọi thứ chỉ là một giấc mơ!'

Ryuki nghĩ rằng 'anh ta quay ngược thời gian và có được siêu năng lực' tất cả chỉ là một giấc mơ. Cậu cảm thấy bị đùa giỡn.

Thành thật mà nói, đó sẽ là bước ngoặt tàn nhẫn nhất đối với một người như Ryuki, người đã phải chịu đựng rất nhiều.

"Ryuki!" Rebecca hét lên tên cậu ta và bước đến giường với đôi mắt ngấn lệ: "Con tỉnh rồi!"

"Ah... mẹ ...khoan, con vẫn có thể nói được sao?"

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Eric đập tay vào chân Ryuki và nói: "Cậu có đập đầu vào đâu đó không? À khoan ... cậu có thể đã đập thật khi mà cậu sống sót sau vụ hủy diệt lớn đó."

"Hừ?" Ryuki không biết gì về sự tàn phá mà cậu ta đã gây ra. Cậu ta nổi cơn thịnh nộ sau khi cảm xúc của cậu ta kiểm soát cậu ta và siêu năng lực của cậu.

Bác sĩ vào phòng hỏi: "Cậu ta tỉnh dậy rồi à?"

Bác sĩ kiểm tra sức khỏe của Ryuki và rời khỏi phòng với Rebecca. Eric bật tin tức trên điện thoại của mình và đưa nó cho Ryuki.

Trong khi đó, Rebecca bước vào giọng bác sĩ và ngập ngừng hỏi: "Uhh ... Tôi ... Tôi là một bà mẹ đơn thân, và chúng tôi hầu như không kiếm được tiền để sống. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể ... uh ..."

Bác sĩ thậm chí không nhìn Rebecca và chỉ nói: "Hừm."

"Hóa đơn là bao nhiêu?" Rebecca trầm giọng hỏi.

"30$.” Bác sĩ trả lời.

"Hử?"

Bác sĩ quay sang Rebecca và khẳng định: "Không có gì sai với con trai của cô cả và chúng tôi đã không làm gì. Chúng tôi đã kiểm tra sức khỏe và cho cậu ta một phòng để nghỉ ngơi. Vì vậy, hóa đơn chỉ là 30$."

Rebecca thở phào nhẹ nhõm và đưa tay vào ví để kiểm tra xem mình có đủ tiền hay không, nhưng cô chỉ có 13$ trong ví.

Rebecca gật đầu với bác sĩ và nói: "Cảm ơn.".

Sau đó, Rebecca rời phòng và đến quầy lễ tân.

'Tôi nên làm gì? Tôi đến bệnh viện ngay lập tức vì nhận được cuộc gọi, nhưng tôi không mang đủ tiền.' Rebecca tự hỏi bản thân.

Tuy nhiên, khi đến quầy lễ tân, cô thấy Eric đang thanh toán hóa đơn.

"Tại sao cháu lại làm vậy?" Rebecca hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Đừng lo lắng về nó." Eric mỉm cười với Rebecca và nói: "Ryuki giống như anh trai của cháu. Về cơ bản, chúng cháu đã lớn lên cùng nhau. Và nó chỉ có 30$, vì vậy đừng lo lắng về việc trả lại nó."

"Dì không thể làm điều đó! Dì sẽ trả chúng lại cho cháu khi chúng ta về nhà.” Rebecca khăng khăng đòi trả lại.

“Thôi, nếu dì muốn trả ơn thì ngày mai cứ đưa Ryuki đến nhà cháu chơi là được.” Eric khịt mũi.

"Nhưng tối hôm qua Ryuki không phải ngủ qua nhà cháu sao?" Rebecca hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"Uhh ..." Eric tránh ánh mắt của mình và tự hỏi: ‘Ryuki nói dối dì ấy sao? Chà, hắn phải có lý do.’

"À, đúng vậy.” Eric gật đầu: "Nhưng cậu ấy không thể đến nữa sao?"

“Dì sẽ hỏi Ryuki.” Rebeca trả lời bằng một giọng điềm tĩnh.

Trong khi đó, Ryuki tỏ ra không tin sau khi xem tin tức.

'Tôi đã làm một cái gì đó như này sao?' Ryuki tự hỏi bản thân: 'Điều cuối cùng tôi nhớ là cảm giác cơ thể mình bị xé toạc thành hàng triệu mảnh.'

"Xin chào ..." Một y tá đến gần Ryuki và nói: "Tên tôi là Kaguya, tôi là y tá mới được đào tạo và hôm nay là ngày đầu tiên của tôi. Rất vui được gặp cậu!"

Ryuki mở to mắt sau khi nhìn thấy cô y tá. Cậu mỉm cười với cô và nói: "Rất vui được gặp cô."

"Cậu có sao không? Mắt cậu đang ngấn lệ đấy.” Kaguya hỏi.

“À, tôi không sao.” Ryuki đáp với một nụ cười xa xăm trên khuôn mặt.

"Uhh ... Tôi sẽ mang báo cáo của cậu đến."

'Vậy ra hôm nay là ngày đầu tiên của cô ấy sao?' Ryuki thốt lên trong nội tâm.

Khi Ryuki bị tàn phế sau tai nạn ở kiếp trước, Kaguya là y tá của cậu.

Kaguya là y tá trưởng của bệnh viện, và cô ấy đã chăm sóc Ryuki. Cô giúp cậu tắm rửa, ăn uống, vệ sinh, thậm chí đôi khi cô còn giúp cậu giải tỏa bằng cách vuốt ve dương vật của cậu.

Cô ấy đã thích Ryuki, và cô cảm thấy có lỗi với cậu ta sau khi nhìn thấy cậu ta đau đớn.

Tất nhiên, Ryuki là người duy nhất cô giúp để thủ dâm. Và đó là trước khi cô trở thành y tá trưởng.

Thông thường, sẽ là một y tá nam cho bệnh nhân nam và một y tá nữ cho bệnh nhân nữ.

Gia đình của Ryuki không thể trả các hóa đơn y tế của cậu ấy, vì vậy Ryuki đã được chuyển đến một phòng công cộng với các bệnh nhân khác.

Một ngày nọ, sau khi kiểm tra hàng ngày của Ryuki, Kaguya đang kiểm tra cho những bệnh nhân khác, một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần đã đâm Kaguya bằng một con dao.

Hắn ta đâm cô vô số lần trước mặt Ryuki, và cậu đã không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn.

“Không phải lần này…” Ryuki thề rằng cậu sẽ thay đổi số phận của những cô gái gặp kết cục bi thảm trong tiền kiếp của cậu.