Chương 4: Gieo Trồng Trư Yêu Thảo.

Dịch : Cậu Chủ Nhỏ

- Ở phía trước ngài năm trăm mét.

Tiểu Hồng cười khanh khách nói.

- Hố cha! Sao ngươi không dịch chuyển ta đến chỗ dụng cụ luôn lúc ta tiến vào mà bắt ta đi xa như vậy?

Lâm Phi không phải là người sợ khổ, nhanh chóng chạy tới, tìm được hạt giống cùng dụng cụ, nói làm là làm. Nhanh chóng dùng xẻng dị năng đào mấy trăm cái lỗ nhỏ, gieo hạt giống. Bận rộn xong tất cả, Lâm Phi duỗi thắt lưng nói:

- Cuối cùng cũng xong.

- Chủ nhân, ngài cao hứng quá sớm. Ngài chỉ mới gieo hạt, còn rất nhiều bước phải làm. Tiếp theo là tưới nước, diệt côn trùng, nhổ cỏ, thu hoạch. Nếu như ngài không chăm sóc, Trư Yêu thảo trưởng thành sản lượng sẽ không tốt.

Tiểu Hồng không vui nói.

- Ta dựa vào! Nhiều bước như vậy, quả thực công đoạn nhiều không khác gì bên ngoài trồng trọt.

Lâm Phi không sợ khổ không sợ mệt, sợ nhất là bị người khác xem thường.

Không có nghỉ ngơi, Lâm Phi chuẩn bị đi tưới nước, lúc này hắn gặp khó khăn:

- Tiểu Hồng, nước ở chỗ nào, có xô không?

- Mười mét hướng tây bắc có suối thần thủy, về phần thùng nước sao? Ngài cần đến cửa hàng thần cấp mua, yên tâm ngài chỉ cần bỏ tiền là được, chuyện đến cửa hàng thần cấp mua, cứ giao cho Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng thanh âm ngọt ngào trả lời.

Mẹ nó, thần tiên so với phàm nhân còn tham tiền hơn. Lâm Phi vừa mới xin 200 tệ từ mẹ hắn, đã dùng để mua hạt giống cùng xẻng dị năng, hiện tại thân không xu dính túi.

Quên đi, không mua nổi thùng nước dị năng, Lâm Phi cầm lấy xẻng dị năng, liền đi về phía tây bắc, vừa đi mười mét, quả nhiên nhìn thấy một dòng suối.

Xẻng chỉ chỉ có thể múc một chút nước, Lâm Phi cũng không thèm để ý, một chuyến lại một chuyến, chạy đại khái mấy trăm lần, mới coi như đem ruộng đất trồng trọt tưới xong.

Mặc cho thân thể Lâm Phi cường tráng, lập tức cũng mệt đến thở hồng hộc, không muốn nhúc nhích.

Suy nghĩ một chút, hiện tại chỉ trồng Trư Yêu thảo cũng phiền toái như thế, nếu trồng cây cấp cao hơn, hơn nữa mở rộng diện tích trồng trọt, chẳng phải là muốn đem ta mệt chết sao?

Nghĩ đến vấn đề này làm cái gì chứ, cũng không có cách nào để giải quyết. Bây giờ điều quan trọng nhất là trồng Trư Yêu thảo, để xem tiên thảo Trư Yêu thảo có thể mang lại cho mình bao nhiêu lợi ích.

Thống khổ lớn nhất của đàn ông không phải là chịu khổ, thống khổ lớn nhất chính là không có tiền đồ, bị người khác khinh thường. Nghĩ đến ánh mắt khinh thường của Bác Trịnh Thúy Hoa cùng ánh mắt thất vọng của phụ thân, cả người Lâm Phi tràn ngập lực lượng. Thở hổn hển, nhìn về phía đất nông nghiệp dị năng, Lâm Phi sợ ngây người, cỏ dại đảo mắt cao hơn mét.

Cầm lấy xẻng dị năng, Lâm Phi xúc bỏ cỏ dại, sau đó tự mình lấy tay bắt côn trùng, bận rộn vô cùng, trong lòng lại rất ngọt ngào.

- Chúc mừng đẳng cấp chủ nhân tăng lên nửa cấp, cách tầng thứ hai siêu cấp nông nghiệp còn có nửa cấp.

Tiểu Hồng hưng phấn nói:

- Cách cấp hai siêu cấp cây trồng, còn có nửa cấp, chủ nhân phải tiếp tục cố gắng.

Công phu không phụ người có lòng a! Lâm Phi mồ hôi đầm đìa, trong lòng lại vui sướng.

- Này, Trư Yêu thảo khi nào có thể chín.

Lâm Phi quan tâm nhất đến giá trị sau khi Trư Yêu thảo trưởng thành.

- Sắp trưởng thành, ngài chờ vài canh giờ ạ.

Lâm Phi đang chuẩn bị đi loanh quanh tham quan chờ Trư Yêu thảo trưởng thành, đột nhiên nghe được cha hắn ở vườn rau gọi:

- Phi tử, ở trong phòng làm cái gì, mau ra đây làm phụ cha.

- Dạ! Con tới ngay đây.

Lâm Phi đáp ứng, thầm nghĩ buổi tối vừa vặn Trư Yêu thảo trưởng thành, đến lúc đó lại vào thu hoạch.

Vườn rau nhà Lâm Phi dựa sát vào phía sau nhà, Lâm Phi ba bước thành hai, nhanh chóng đi tới vườn rau.

- Phi tử, ngươi nếu đã trở về, vậy thì theo ta học tập kỹ thuật trồng trọt. Đừng lúc nào cũng muốn lười biếng, làm ruộng cũng là dựa vào lao động đi lên, người lao động là vinh quang nhất.

Cha hắn hút một hơi thuốc lá sợi, chỉ còn một chút thuốc, cha hắn không nỡ ném đi, cuối cùng hít một hơi thật dài mới vứt bỏ.

Mắt thấy cha hắn bị sặc thuốc ho không ngừng, Lâm Phi vội vàng vỗ vỗ lưng cha, đau lòng không thôi, vội vàng khuyên nhủ:

- Cha, sau này đừng hút thuốc sợi nữa, tổn thương thân thể quá lớn, lần trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cha bị bệnh phổi nhẹ.

- Ai, ta cũng đã cao tuổi rồi, áp lực lớn. Bà nội con nằm trên giường, ông nội con một thân bệnh, hơn nữa em gái con còn đang đi học, trên người cha ngươi gánh nặng, chỉ có hút thuốc mới có thể giảm bớt áp lực.

Lâm Tử Dương híp mắt, mấy sợi mai tóc bạc theo gió tung bay, ở trong mắt Lâm Phi, phảng phất như cha thoáng cái già đi mười tuổi.

Phải, phải! Áp lực của cha nặng như Thái Sơn, trên có già hạ có trẻ, mà mình sau khi học xong, lại không thể có công ăn việc làm ổn định giảm bớt áp lực gia đình, Trong lòng Lâm Phi đau nhói không thôi, trầm giọng nói:

- Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ hảo hảo trồng trọt, giảm bớt gánh nặng trên người cha.

Bị Lâm Phi vỗ lưng vài cái, cha hắn mới coi như không ho, cầm chén từ trên bờ ruộng, uống một ngụm trà, vui mừng cười nói:

- Ừ, cha tin ngươi. Không nói mất hứng, Phi tử, ngươi cũng không còn nhỏ, lúc nào cưới vợ trở về, để cho mẹ ngươi cùng ta vui vẻ a, mẹ ngươi chờ ôm cháu trai tóc cũng sắp bạc trắng.

Nói đến cưới vợ, ánh mắt Lâm Phi mê mang, hắn là một tiểu tử nghèo, ai nguyện ý cùng hắn? Bây giờ tình hình Hoa Quốc, nam nhiều nữ ít, nữ mắt cao hơn đầu, ở nông thôn không xe không nhà, con gái lười nhìn đến.

- Rất nhanh, đến lúc đó tự nhiên sẽ cho cha cùng mẹ ôm cháu trai.

Lâm Phi bề ngoài nói như vậy, trong lòng ngay cả chính hắn cũng không tin, nhà cửa xe ba bánh phải mất bao nhiêu tiền.

Học theo cha hắn dựng lên, gia đình Lâm Phi vẫn bận rộn đến năm sáu giờ rưỡi, mẹ hắn về nhà nấu cơm.

Trong vườn rau, cha hắn nhìn mẹ hắn biến mất trước mắt, cẩn thận cởi giày rách, giày rách trên chân cha hắn là Lâm Phi dùng qua rách ném ở nhà. cha hắn lấy 500 tệ từ trong đệm giày ra, nhét cho Lâm Phi:

- Cha giúp người ta dỡ xi măng tích góp tiền nhà riêng, cầm lấy, ngàn vạn lần đừng nói với mẹ con.

Từ chối hồi lâu, cha hắn cứng rắn nhét vào túi Lâm Phi, làm bộ tức giận nói:

- Đừng cho cha nữa, lại cho, cha tức giận nữa. Nam hài tử ở bên ngoài làm sao có thể không có tiền, nam nhân có khổ muốn nuốt vào trong bụng mình, quyết không thể ở bên ngoài mất mặt.

Tay nắm chặt tiền mồ hôi nước mắt của cha, ánh mắt Lâm Phi đỏ hồng, rất muốn khóc. Một giờ sau, mẹ hắn gọi vào ăn cơm, hai cha con về nhà. Ăn xong nói chuyện một chút, cha mẹ hắn bận rộn cả ngày, rất sớm đi nghỉ ngơi.

Lâm Phi trở lại phòng ngủ của mình, lấy ra thần hồ lô, ngưng thần tiến vào không gian dị năng.

- Chủ nhân, ngươi cuối cùng cũng trở về, Trư Yêu thảo đã trưởng thành, chỉ chờ thu hoạch.

Thanh âm ngọt ngào của Tiểu Hồng làm cho tâm tình Lâm Phi rất tốt.

Tiến vào không gian dị năng, siêu cấp nông nghiệp tất cả đều là một mảnh Trư Yêu thảo kim quang lấp lánh, Lâm Phi rất kinh ngạc, lập tức hỏi:

- Ta phải làm thế nào mới có thể thu hoạch Trư Yêu thảo.

- Rất đơn giản a, chủ nhân lấy 500 tệ, Tiểu Hồng giúp ngài ở cửa hàng dị năng mua lưỡi liềm dị năng.

Ngôn ngữ Tiểu Hồng nhẹ nhàng phiêu phiêu, Lâm Phi lại cảm giác bị tảng đá lớn đè lên ngực, thiếu chút thổ huyết.

- Chúng ta có thể đừng há miệng ngậm miệng đều là tiền hay không, ngươi là thần tiên, đừng làm giống như tục nhân,ta không có tiền.

Tiểu Hồng du du thở dài, nói:

- Không có tiền, Tiểu Hồng chỉ có thể hữu tâm vô lực.

Thịt đau quá! Lâm Phi rất không tình nghuyện từ túi quần lấy ra 500 tệ cha hắn mới cho lúc chiều. Tiểu Hồng lập tức giúp Lâm Phi mua lưỡi liềm dị năng ở cửa hàng thần cấp.

Dùng lưỡi hái dị năng, Lâm Phi thu hoạch một mảng lớn Trư Yêu thảo, trong đầu xuất hiện một vấn đề, Trư Yêu thảo bán giá như nào.