Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.
Nhìn cách ăn mặc của tiểu Lệ và tiểu Huy, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bọn họ là người có tiền.
Hai người ăn tận hứng, tiểu Lệ cười nói:
- Quá ngon, ta cảm thấy chúng ta cần phải gọi sư phụ nấu ăn tới, cho chút tiền boa.
Tiểu Huy gật đầu tán thành:
- Có thể ăn được nông sản ngon như vậy, cho thợ nấu ăn một chút tiền boa là chuyện bình thường.
Vì vậy, tiểu Lệ gọi phục vụ, yêu cầu người phục vụ tìm đầu bếp nấu ăn. Nhân viên phục vụ không dám hỏi nhiều, liền chạy ra khỏi phòng. Trên hành lang, nhân viên phục vụ và quản lý phòng vừa vặn va chạm với nhau, kêu lên, người phục vụ gào lên:
"Đau chết ta, ai! Đi không nhìn..."
Giương mắt lên nhìn, là quản lý phòng, nhân viên phục vụ vội vàng xin lỗi nói: "Xin lỗi quản lý Vương, ta nhất thời nóng lòng, đụng phải ngài, thật sự xin lỗi.
Quản lý Vương trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, răn dạy:
- Chuyện gì mà hoảng hốt.
- Khách nhân trong phòng chữ “Địa” để cho ta đi mời đầu bếp nấu món ăn.
Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ nói.
Vừa nghe, Vương quản lý trong phòng lông mày nhíu lại cùng một chỗ,
Là đầu bếp nào nấu ăn? Có phải là các món ăn nấu không phù hợp với khẩu vị của khách, hoặc làm cho các món ăn không sạch sẽ?
Quản lý Vương lý nổi danh nghiêm khắc, bất kể là phục vụ, hay là đầu bếp, gặp được Vương quản lý, cơ bản đều sẽ đi vòng qua.
Mắt thấy Vương quản lý tức giận, nhân viên phục vụ cả người run rẩy, nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng không biết vì sao khách lại tìm đầu bếp nấu ăn, tôi chỉ biết món ăn trong phòng là do đầu bếp Cao Cường Minh làm. ”
Cao Cường Minh? Vương quản lý nhất thời giận dữ nói:
- Cao Cường Minh hắn cho rằng hắn là ai, tự cho là làm ở khách sạn tám năm, là thâm niên cũ, nhiều lúc ngay cả ta cũng không để vào mắt. Rất tốt, hôm nay đắc tội với khách, ta thấy giám đốc còn bao che cho hắn ta như thế nào.
Mang theo lửa giận, Vương quản lý nhanh chóng đi vào bếp sau, lại cười tủm tỉm nhìn Cao Cường Minh nói:
- Lão Cao a! Nghe mọi người nói gần đây tâm trạng của ngươi không tốt, tình hình thế nào?
Cao Cường Minh vẫn không hợp với Vương quản lý, người lăn lộn lâu ở khách sạn đều biết.
Thấy Vương quản lý tìm mình, Cao Cường Minh kết luận không có chuyện tốt, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ Vương quản lý ngay cả tâm tình của ta cũng muốn quản? Ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi, những thứ khác, sẽ không phiền Vương quản lý lo lắng.
Nói như thế nào, Vương quản lý tốt xấu gì cũng là quản lý khách sạn, mà Cao Cường Minh nói chuyện với hắn như vậy, nhất thời chọc giận Vương quản lý.
Vương quản lý không giận mà cười.
- Tốt, rất tốt Cao Cường Minh, chuyện khác ta có thể mặc kệ. Nhưng món ăn ngươi nấu khiến khách trong phòng không hài lòng, mà ta là quản lý phòng, anh nói chuyện này, rốt cuộc ta có nên quản hay không?
Nghe vậy, Cao Cường Minh lập tức liên tưởng đến Thần Tiên Ngư và Đế Vương Sam, khẳng định là hai đĩa thức ăn này làm cho khách nhân rất không hài lòng.
Tự biết mình không dụng tâm xào hai món ăn này, Cao Cường Minh đuối lý, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Cái này cũng không thể hoàn toàn trách ta, nguyên liệu nấu ăn không tốt, cho dù trù nghệ của ta có cao đến đâu cũng vô dụng.
- Lời này của ngươi, rõ ràng chính là muốn trốn tránh trách nhiệm, vốn ta muốn hỏi ngươi một chút tình huống.
Vương quản lý mắt trâu trợn tròn.
- Nếu thái độ của ngươi tốt, ta sẽ đến phòng riêng giúp ngươi hòa giải. Với thái độ này của ngươi, ngươi tự đi chữ “Địa”phòng để giải thích rõ ràng với khách, nếu khách không hài lòng, muốn khiếu nại với ta, như vậy ngại ngùng, tháng này tiền thưởng của ngươi không còn.
Tiền thưởng cái này 1000 tệ, cả gia đình Cao Cường Minh dựa vào hắn, nếu bị trừ một ngàn tệ, kế hoạch hứa với con trai mình đến sân chơi vào chủ nhật sẽ bị hoãn.
Nói nhiều vô ích, Vương quản lý vốn không ưa hắn, hắn giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, dứt khoát không giải thích nữa.
Trên đường đến phòng chữ “Địa”,Cao Cường Minh mang theo tâm tình vô cùng thấp thỏm, nghĩ một hồi giải thích với khách nhân như thế nào mới tốt.
Trong khách sạn này, Cao Cường Minh nhất thanh nhị sở, người có thể bao phòng riêng ăn cơm không phú thì quý. Những người này ăn ở khách sạn, ai không phải là trâu bò, những người giàu có như họ hầu hết tính tình đều hết sức hẹp hòi.
“Chỉ mong khách nhân có thể rộng lượng một chút.”
Cao Cường Minh đi tới cửa phòng chữ "Địa”, dừng bước, hít sâu một hơi, âm thầm cậu nguyện cho mình.
Cao Cường Minh do dự đi qua đi lại bảy tám lần, cuối cùng vẫn gõ hai cái lên cửa phòng.
- Vào đi.
Trong phòng truyền đến hai chữ không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
Khi Cao Cường Minh nghe được, khách chắc chắn rất tức giận.
Đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng, Cao Cường Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận nói:
- Tôi biết món ăn tôi nấu khiến hai vị khách quý rất không hài lòng, tôi ở đây xin lỗi hai vị.
Nói xong, Cao Cường Minh cúi đầu thật sâu với tiểu Lệ và tiểu Huy trong phòng. Thấy thế, tiểu Huy và tiểu Lệ đồng loạt trợn tròn mắt, hai người liếc nhau, không biết nói cái gì cho phải.
Thấy hai vị khách không nói lời nào, Cao Cường Minh cho rằng bọn họ vẫn không hài lòng, sau đó tiếp tục nói:
- Tôi biết món ăn của nhà hàng dùng nguyên liệu không tốt làm, tôi cũng tôi cũng không chuyên chú chế biến, đây là lỗi của tôi. Xin lỗi hai vị một lần nữa, tôi xin lỗi, tôi hy vọng hai vị có thể tha thứ cho tôi.
Cao Cường Minh lần thứ hai cúi chào hai vị khách nhân, lần này biên độ cúi chào so với lần trước thấp hơn rất nhiều. Sở dĩ làm như vậy, Cao Cường Minh cảm thấy là một đầu bếp, không dùng tâm xào rau là lỗi của mình. Ngoài ra, hắn không muốn bị trừ tiền thưởng, là một người cha, hắn không muốn thất hứa với con trai mình.
- Không hài lòng?
Tiểu Lệ vẻ mặt nghi hoặc, cô cảm thấy Cao Cường Minh quả thực không giải thích được.
- Chúng tôi đối với món ăn ngài nấu phi thường hài lòng, món ăn ngài nấu quả thực rất ngon.
- Đúng vậy, ta đối với món ăn ngài nấu rất hài lòng. Ta đã ăn qua rất nhiều món ăn, nhưng chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy. Đây quả thực là mỹ vị nhân gian ạ
Tiểu Huy tay đẩy gọng kính, ánh mắt nhìn Cao Cường Minh.
Cái gì?
Nó rất ngon!
Chân chính mỹ thực!!
Nhiều lời khen ngợi như vậy trong nháy mắt khiến Cao Cường Minh choáng váng, sững sờ tại chỗ thật lâu, hắn mới dùng giọng điệu không thể tưởng tượng nổi nói:
Hai vị nói hôm nay tôi nấu món ăn rất ngon? Tôi không nghe nhầm.
Tiểu Lệ lại ăn một miếng Thần Tiên Ngư, kìm lòng không được gật đầu nói:
- Chúng ta nói ngài nấu món ăn rất ngon, ngài không nghe lầm, cái này có cái gì ngạc nhiên, vốn là rất ngon nha!
Cho dù chính tai liên tiếp nghe khách nói rất ngon, Cao Cường Minh vẫn không thể tin được, thăm dò hỏi:
- Hai vị thật sự cảm thấy rất ngon sao?
- Cái này còn giả sao, thật sự rất ngon.
Tiểu Huy bị thái độ của Cao Cường Minh làm choáng ngợp, cười nói.
Lần này, Cao Cường Minh mới coi như chắc chắn bọn họ không mang mình ra chơi đùa, lau mồ hôi lạnh chảy xuống cổ:
- Vậy hai vị cảm thấy rất ngon, gọi tôi tới làm gì.
- Thật vinh dự khi được ăn thức ăn ngon như vậy. Vì tò mò, chúng tôi muốn được diện kiến một lần người có thể làm món ăn ngon như vậy có diện mục ra sao.
Tiểu Lệ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Cao Cường Minh.
Đây có thể khiến Cao Cường Minh cảm thấy kinh sợ, đây là lần đầu tiên có người khen ngợi trù nghệ của hắn như vậy.
Cao Cường Minh là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, cư nhiên đỏ mặt nói:
- Nào có khoa trương như vậy.
- Ngài không cần khiêm tốn, theo ta thấy, ngài chính là đầu bếp đỉnh cấp.
Tiểu Huy vươn ngón tay cái về phía Cao Cường Minh.
- Chúng ta không chỉ khen ngợi ngài, mà còn muốn thưởng cho ngài.
Lấy ra hai trăm tệ từ ví da, tiểu Huy đứng lên, đi đến bên cạnh Cao Cường Minh, nhét 200 tệ vào túi quần Cao Cường Minh.
Làm việc ở khách sạn nhiều năm như vậy, Cao Cường Minh rất ít khi nhận được tiền boa, cho dù người khác cho, nhiều nhất là 50 tệ cũng đã rất nhiều.
Mà lần này, lại có người cứng rắn nhét cho hắn 200 tệ tiền boa, Cao Cường Minh cảm thấy giống như nằm mơ, trong mộng mới có thể sảy ra, cư nhiên ở ngoài đời xảy ra.