Dịch: Cậu Chủ Nhỏ
Để thể hiện thành ý hợp tác với Lâm Phi, Hoàng Uyển Nhi tự mình đặt cho hắn một phòng cao cấp nhất trong khách sạn, phòng chữ “Thiên”. Bởi vì, công việc của cô quá bận rộn, vì vậy cô đã ủy thác cho quản lý ở đại sảnh phục vụ Lâm Phi.
Quản lý đại sảnh chờ trái chờ phải, thủy chung không thấy có người tiến vào phòng chữ “Thiên”. Nhìn thời gian cũng sắp qua một giờ trôi qua, quản lý đại sảnh gọi điện thoại cho Hoàng Uyển Nhi, nói không có ai đến phòng chữ “Thiên”.
Vừa bận rộn xong công việc trong tay, Hoàng Uyển Nhi đi ra khỏi văn phòng, liền tới tìm Lâm Phi. Đi tới lối đi đại sảnh, nàng liền nhìn thấy Lâm Phi, vì thế tươi cười như hoa đi qua.
Lâm Minh ngồi ở đại sảnh ăn cơm, mắt thấy giám đốc khách sạn Hoàng Uyển Nhi đi về phía bọn họ, trong lòng hắn có chút cao hứng. Bởi vì hắn từng thấy Hoàng Uyển Nhi tới mời rượu lãnh đạo của mình, cho nên hắn cùng Hoàng Uyển Nhi có duyên gặp mặt mấy lần.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Uyển Nhi, hắn đã bị mỹ mạo của Hoàng Uyển Nhi hấp dẫn thật sâu, thế nhưng thân phận Hoàng Uyển Nhi cao quý, mà hắn bất quá chỉ là một trưởng khoa nhỏ của cục điện lực. Hắn biết hắn và Hoàng Uyển Nhi khả năng không lớn, cho nên không dám đánh chủ ý với Hoàng Uyển Nhi.
Cô ấy đến tìm mình à? Lâm Minh nghĩ như vậy. Càng ngày càng gần, đúng vậy, nàng đi về phía bọn họ. Mà hắn ở chỗ này, chỉ có hắn, Lâm Phi, Lưu Băng Băng.
Dùng phương pháp loại trừ, Lâm Minh loại trừ đầu tiên chính là Lâm Phi, Lâm Phi là một nông dân thối, người ta đường đường là giám đốc công ty giải trí nông thôn cực phẩm tuyệt đối không có khả năng tìm hắn có chuyện gì.
Loại trừ thứ hai tự nhiên là Lưu Băng Băng, hắn hiểu Lưu Băng Băng, ngoại trừ có chút tư sắc, cái gì bản lĩnh cũng không có. Nói như vậy, nàng tới tìm ta, Lâm Minh nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời giống như ăn mật đường.
Ừm, khẳng định không sai, mình ít nhiều cũng coi như là người nhà nước, quan hạt vừng đậu xanh cũng là quan a!
Người so với người làm người ta tức chết, hàng so hàng đến ném sấp mặt hàng.
Nhìn Lưu Băng Băng ngồi bên cạnh hắn ăn cơm, lại nhìn Hoàng Uyển Nhi người ta đủ cả mỹ mạo tài hoa, quả thực không có cách nào so sánh.
Mắt thấy Hoàng Uyển Nhi càng ngày càng gần, Lâm Minh lập tức chỉnh lại quần áo, đem lưng thẳng tắp, lộ ra nụ cười hắn tự cho là mê người nhất.
Khi Hoàng Uyển Nhi đi tới trước bàn hắn dừng bước, trái tim Lâm Minh loạn nhảy không ngừng. Đúng vậy, nàng quả nhiên là tới tìm mình.
Lâm Minh tươi cười đứng lên, vươn bàn tay mập mạp ra chuẩn bị chào hỏi Hoàng Uyển Nhi.
Nhưng một giây sau, Lâm Minh đều trợn tròn mắt, tay đứng giữa không trung lúng túng không thôi, bởi vì hắn nhìn thấy Hoàng Uyển Nhi nói chuyện với Lâm Phi.
Cảm giác thiên đường và địa ngục khiến Lâm Minh không thể chấp nhận được. Người Hoàng Uyển Nhi tới tìm chính là Lâm Phi mà hắn loại trừ trước.
Cười lộ ra hàm răng trắng nõn, Hoàng Uyển Nhi rất lễ phép nói với Lâm Phi: "Làm sao vậy, ta tự mình đặt phòng chữ "Thiên" cho ngươi, ngươi không hài lòng? ”
Lưu Băng Băng đang nghiện ăn quý phi dưa chuột nghe nói như vậy, đũa kinh ngạc "lạch cạch" một tiếng, rơi xuống đĩa, ngây ngốc nhìn Lâm Phi cùng Hoàng Uyển Nhi.
Trong lòng Lâm Minh giống như dời sông lấp biển đồng dạng, một câu nói ngắn ngủi của Hoàng Uyển Nhi phảng phất như miệng to quất vào mặt hắn.
Vừa rồi, Lâm Phi nói với bọn họ, giám đốc khách sạn tự mình đặt phòng chữ "Thiên" cho hắn, bọn họ đánh chết cũng không tin, còn không ngừng trào phúng Lâm Phi.
Nhưng giờ khắc này, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Lâm Phi được giám đốc khách sạn họ luôn tôn sùng ở chỗ này, bọn họ khiếp sợ vô cùng.
Nhìn Lâm Phi cùng Hoàng Uyển Nhi nói chuyện vui vẻ, trên mặt Lâm Minh chỉ cảm thấy nóng rát đau đớn. Xã hội này thật sự có phế vật thành tiên? Cá mặn sẽ trở mình?
Lâm Minh lúc rảnh rỗi không có việc gì, thường hỏi thăm tình huống của Hoàng Uyển Nhi.
Thiệt tình, không nghe ngóng không biết, sau khi nghe ngóng, giật cả mình.
Ca ca Hoàng Uyển Nhi chính là Hoàng Bá Thiên, là tổng giám đốc Công ty nhà hàng giải trí nông sản cực phẩm. Hoàng Bá Thiên chính là đại phú hào giá trị ngàn vạn, hắn tự biết mình không kém, nhưng so với Hoàng Uyển Nhi vẫn chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Còn có càng khoa trương chính là, ở thành phố Nam Giang, không biết có bao nhiêu người có tiền có thế theo đuổi Hoàng Uyển Nhi, nhưng tất cả đều bị Hoàng Uyển Nhi cự tuyệt. Vậy có thể thấy, Hoàng Uyển Nhi đối với nửa kia mắt cao hơn đầu.
Đương nhiên, Hoàng Uyển Nhi người ta có vốn liếng mắt cao hơn đầu, nàng không chỉ xinh đẹp có năng lực, hơn nữa gia thế hiển hách.
Lâm Phi nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Minh và Lưu Băng Băng, chỉ thấy đầu bọn họ sắp vùi vào cổ, hắn không có ý định để ý tới bọn họ, quay đầu nói với Hoàng Uyển Nhi:
- Được đại mỹ nữ đặt phòng tốt nhất cho ta, ta há có đạo lý không đi.
- Hai người này là bằng hữu của ngươi?
Hoàng Uyển Nhi vừa rồi nhìn thấy Lâm Phi đang nhìn bọn họ, đương nhiên coi bọn họ là bằng hữu của Lâm Phi.
Soạt! Thanh âm ma sát của ghế dựa trên sàn nhà truyền đến, Lâm Phi còn chưa trả lời, Lâm Minh "sưu" một cái đứng lên, vội vàng nói:
- Tôi là anh họ của Lâm Phi, tôi và Lâm Phi quan hệ rất tốt, làm việc tại cục nhiệt điện thành phố Nam Giang chúng ta.
Lúc nói lời này, Lâm Minh mặt không đỏ tim không loạn, giống như đã sớm quên vừa rồi rõ ràng là hắn và Lâm Phi từ nhau qua quan hệ. Lâm Minh cũng biết vừa rồi hắn trào phúng Lâm Phi quá độc ác, hắn nhất định sẽ không thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Bất quá trước khi Lâm Phi cự tuyệt, hắn đã nghĩ ra kế sách, cười ha hả nói với Lâm Phi:
- Em họ, nếu như em họ không có việc làm, anh họ cam đoan an bài đến đơn vị của anh, điểm ấy năng lượng anh vẫn có.
Kỳ thật, Lâm Minh ở đơn vị lãnh đạo nhỏ, căn bản không có khả năng an bài Lâm Phi vào đơn vị bọn họ, ngược lại có thể giới thiệu Lâm Phi đến đơn vị bọn họ làm bảo vệ.
Sở dĩ nói như vậy, hắn chỉ là muốn thông qua Lâm Phi, kết giao với Hoàng Uyển Nhi. Nam nhân nào không phải ăn trong chén, nhớ trong nồi, Lâm Minh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy rằng biết rõ đuổi theo Hoàng Uyển Nhi hy vọng không lớn, nhưng không phải còn có chút hy vọng sao.
Nữ nhân đều rất mẫn cảm, Lưu Băng Băng sớm đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Minh. Nhưng mà, nàng cũng bất lực, ai bảo Lâm Minh có bản lĩnh, nàng không có. Xã hội này quá thực tế.
- Ta không quen, chúng ta đi thôi, ngươi dẫn ta đến phòng ăn cơm.
Loại người lật mặt như Lâm Minh, Lâm Phi ước gì không có một chút quan hệ nào, nếu không phải cùng hắn một chút quan hệ huyết thống, hắn cũng lười liếc hắn một cái.
Lời này vừa nói ra, Lâm Minh nhất thời lúng túng không thôi. Vốn hắn cho rằng lấy chức vụ trong đơn vị sự nghiệp làm mồi nhử, Lâm Phi nhất định sẽ nịnh bợ hắn, sẽ thay Hoàng Uyển Nhi nói những lời tốt đẹp.
Hắn cũng biết vị trí đơn vị sự nghiệp đối với người nông thôn có bao nhiêu hấp dẫn, Lâm Phi lại cự tuyệt??? Chẳng lẽ đầu óc bị hắn rỉ sét? Hàng vạn câu hỏi vì sao lởn vởn trong đầu Lâm Minh cho đến khi hai người khuất nơi xa mới nói:
- Mẹ nó, đáng đời tiểu tử này làm nông dân cả đời, thứ không có tiền đồ. Có cơ hội cũng không biết lắm bắt.
Được Hoàng Uyển Nhi dẫn đường, Lâm Phi ăn một bữa ăn xa xỉ.
Hoàng Uyển Nhi đưa ra rất nhiều ý kiến mang tính xây dựng, ví dụ như có thể thuê đất ở nông thôn, sau đó thuê người trồng...
Ăn no uống đủ, trong miệng Lâm Phi nghiến tăm nhỏ, Phương Khải Minh đi theo bên cạnh hắn, ha hả cười nói:
- Tiểu lão đệ, muốn mua xe ba bánh gì, ca dẫn cậu đi, dù sao Hoàng giám đốc buổi chiều cũng không đi.
Lâm Minh ôm Lưu Băng Băng cũng đi ra, vừa vặn gặp Lâm Phi. Hừ lạnh một tiếng, Lâm Minh trào phúng nói:
- Nghèo vẫn hoàn nghèo, ngươi cũng chỉ có ăn một bữa cơm, lão tử sau này có thể mỗi ngày đến ăn. Cá mặn đừng luôn nghĩ đến việc chuyển mình, chấp nhận làm cá mặn là được rồi. Muốn so, ta nếu muốn ăn, có thể ngày nào cũng đến ăn.
Lâm Minh quay đầu không vui nhìn hai người bọn họ một cái.
Khi nhìn thấy Lâm Phi và Hoàng Uyển Nhi ở cùng một chỗ, Lưu Băng Băng cho rằng Lâm Phi đã vươn mình, nhưng nghe Lâm Minh nói, cũng thoải mái.
Trong xã hội này, nào có nhiều câu chuyện cá mặn chuyển mình như vậy, câu chuyện cá mặn chuyển mình chỉ tồn tại trong truyện YY chấm nét mà thôi.
Lâm Phi không để ý tới bọn họ, vì thế đi theo Phương Khải Minh ngồi lên chiếc BMW 6 đang đỗ trước cửa khách sạn.
Mắt thấy Lâm Phi ngồi vào chiếc BMW 6 mà trước đây cô nói là bạn trai của cô, Lưu Băng Băng xấu hổ đến đỏ mặt tai hồng.
Lâm Minh vốn định lại lên tiếng châm chọc Lâm Phi hai câu, thế nhưng khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, nghẹn trong cổ họng thật lâu nói không nên lời.