"Không được!" Lâm Phôi vội vàng đẩy Lưu Mỹ Kỳ ra, dùng ngôn từ chính nghĩa nói, "Ngươi cảm thấy ta là loại người tùy tiện như vậy? Một tháng mà đòi lên giường? Ngươi vậy mà dám nói ra miệng? Một tháng thử việc quá dài!"
"Ách... ." Lưu Mỹ Kỳ hé miệng nuốt sạch sẽ những lời muốn nói vào trong bụng, có chút á khẩu không trả lời được.
Lâm Phôi thở dài, lắc đầu nói: "Xã hội thời nay a, người với người mà không thể tín nhiệm nhau một chút? Thật sự là làm cho ta thất vọng."
Lưu Mỹ Kỳ lộ vẻ mặt ủy khuất nói: "Người ta cũng có rất nhiều điểm thú vị a, sao ngươi lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào thân thể người ta như vậy?"
Lâm Phôi hỏi: "Tâm hồn thú vị?"
"Ách." Vốn Lưu Mỹ Kỳ muốn đồng ý, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy lời này phát ra từ miệng Lâm Phôi lại biến thành nghĩa xấu, đành phải ngậm miệng lại.
Lâm Phôi cười ha hả nói: "Lưu Mỹ Kỳ, ta không đùa ngươi nữa, kết giao bằng hữu thì có thể, nhưng mà chuyện khác thì thôi, ta hiện tại không có tâm tư yêu đương với ngươi."
"Là vì Ngụy Kỳ Miên?" Lưu Mỹ Kỳ lộ vẻ mặt không phục.
"Ừm, không khác bao nhiêu." Lời này của Lâm Phôi là nửa thật nửa giả, chủ yếu là để cứng rắn cự tuyệt Lưu Mỹ Kỳ.
Lưu Mỹ Kỳ tức giận nói: "Ta có điểm nào không bằng Ngụy Kỳ Miên?"
Vừa nói Lưu Mỹ Kỳ vừa cố tình ưỡn ngực.
Lâm Phôi lại nhìn chằm chằm vào ngực Lưu Mỹ Kỳ, ăn ngay nói thật : "Ngươi tuy rằng không nhỏ, bất quá không bằng Ngụy Kỳ Miên."
"... ." Lưu Mỹ Kỳ bối rối, vậy mà không cách nào phủ nhận, tuy rằng nàng không biết Ngụy Kỳ Miên cụ thể là cỡ bao nhiêu, bất quá từ mắt thường nhìn vào ngực Ngụy Kỳ Miên đúng là lớn hơn nàng một chút.
Lưu Mỹ Kỳ thở phì phì nói: "Còn gì nữa không?"
"Nàng học giỏi hơn ngươi."
Lưu Mỹ Kỳ không thể tin được: "Này, ngươi bây giờ lăn lộn thành lão đại bang phái, ngươi còn đòi tìm người yêu học giỏi?"
"Ai nói ta là lão đại." Lâm Phôi tức giận nói, "Ta tiến vào trường học chính là để học tập, ta nói cho ngươi biết, ta ghét nhất chính là đám trẻ trâu học đòi làm giang hồ."
"Có quỷ mới tin." Lưu Mỹ Kỳ thật sự không tin, Lâm Phôi mới tiến vào trường học mấy ngày đã náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, còn không biết xấu hổ nói mình không muốn lăn lộn bang phái?
Lâm Phôi lắc đầu nói: "Không tin thì thôi, ta biết ngay ngươi sẽ không tin tưởng ta, tóm lại, ta không thích nữ sinh vừa nhỏ vừa không thích học tập như ngươi, bye bye, ta muốn tới nhà ăn, đừng làm chậm trễ ta ăn cơm."
Lưu Mỹ Kỳ nhìn thấy Lâm Phôi vậy mà lách qua bản thân, sau đó đi tới nhà ăn, tức giận đến nghiến răng, bất quá lại không làm gì được, mắt thấy Lâm Phôi sắp đi xa, nàng nhảy dựng lên hô lớn: "Lâm Phôi, đại tỷ chúng ta muốn nói với ngươi, về sau chúng ta không chọc giận ngươi, người của ngươi cũng đừng chọc chúng ta, không được trêu chọc nữ sinh trong trường học!"
"Được rồi!" Lâm Phôi không ngừng chân, giơ lên bàn tay, làm ra kí hiệu ok, đồng thời lớn tiếng đáp lại, "Ta là một nam nhân có phong độ thân sĩ, sẽ không để người khác khi dễ nữ sinh."
Lưu Mỹ Kỳ bĩu môi, thầm nói: "Thế mà ở trước mặt ta sao không có chút phong độ thân sĩ nào, động một chút là đòi đi thuê phòng... ."
Trong phòng ăn hiện tại đã không còn mấy người, Lâm Phôi tùy tiện ăn uống một chút, cơm nước xong xuôi đi tới bãi tập gọi cho Ngụy Kỳ Miên, cuộc gọi kết nối, Lâm Phôi hỏi: "Miên Miên, ngươi đang ở đâu?"
"Ký túc xá, làm sao vậy?"
"A, không có gì, ngươi đừng quên ta là bảo tiêu của ngươi, phải tùy thời báo cáo hành tung cho ta biết."
"Dừng, à khoan, nói vậy là cái gì ngươi cũng phải nghe ta?"
"Ách, trên lý luận mà nói, bảo tiêu chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn, không phải người hầu, cũng không phải bảo mẫu... Bất quá ở trước mặt ngươi, ta cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực."
"Miệng lưỡi trơn tru." Thanh âm Ngụy Kỳ Miên lộ rõ vẻ cao hứng, hỏi, "Đúng rồi, chuyện kia của ngươi thế nào?"
"Ừm, đã không thành vấn đề, bên kia đáp ứng sẽ không tìm Đao Tử gây phiền toái nữa, chỉ cần công an không truy cứu là được."
"Vậy là tốt rồi, nếu không có người làm đơn tố cáo, cha ta nhất định có thể làm vụ này chìm xuồng, bất quá lần này náo loạn quá lớn, chỉ sợ phải chậm trễ hai ngày."
"Không có việc gì không có việc gì." Lâm Phôi cười nói, "Chỉ cần không có hình phạt là tốt rồi, đúng rồi, ngày mai có chút việc ta muốn tâm sự với ngươi."
"A? Sự tình gì, hiện tại không thể nói sao?"
"Ừm, bây giờ không nói được." Lâm Phôi còn muốn nói chuyện thêm chốc lát, chợt nghe thấy bên cạnh có âm thanh Tống Đình Đình thúc giục Ngụy Kỳ Miên qua đánh bài, Lâm Phôi vừa cười vừa nói, "Ngươi chơi trước đi, không phải là sự tình gấp gáp gì, ngủ sớm nhé."
"Được rồi, vậy ta tắt máy."
Trước khi tắt điện thoại, Lâm Phôi mơ hồ nghe được Tống Đình Đình ở bên kia trêu ghẹo: "Có phải là lại nói chuyện với Phôi ca nhà ngươi không? Lại còn “cái gì ngươi cũng phải nghe ta” cơ đấy, còn chưa kết hôn, thế mà đã đòi quản chặt người ta rồi."
Ngụy Kỳ Miên thẹn thùng nói: "Đi đi đi, đừng nói hươu nói vượn, còn chơi nữa không?"
Lâm Phôi mặt mày hớn hở cúp điện thoại, nội tâm vui như tết, không biết vì sao, Lâm Phôi trước kia không phải là không có những nữ nhân khác, nhưng lại chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Mà khi Lâm Phôi vui vẻ về ký túc xá, vừa bước vào cửa lớn lầu một, đã thấy toàn bộ lầu một đứng đầy người, những người này đa số là năm nhất, số ít là năm hai, nhìn thấy Lâm Phôi tiến đến, từng kẻ cung kính cúi đầu hô: "Xin chào Phôi ca!"
Thanh âm chấn động toàn bộ ký túc xá, sinh viên bên ngoài đi ngang qua cũng phải ghé mắt nhìn vào.
Ngày hôm nay, Lâm Phôi uy chấn khoa máy tính, người người kính ngưỡng, người người kính sợ, chính thức trở thành lão đại khoa máy tính!