Chương 86: Ta là bại hoại

Chương 45 Ta là bại hoại

Trương Xuân Lôi run giọng nói: "Ngươi muốn... Ngươi muốn làm gì? Nơi đây nhiều người như vậy, ngươi mà làm gì ta, nửa đời sau của ngươi sẽ phải sống trong ngục giam."

Lâm Phôi cười nói: "Yên tâm, ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lúc trước ta mềm lòng, không bắt đệ đệ của ngươi làm thật, hôm nay có thể để ngươi nếm thử."

Nói tới 'nếm thử', Lâm Phôi cố ý kéo dài, hiển nhiên là có ý vị thâm sâu, làm sắc mặt Trương Xuân Lôi trắng bệch, cảm giác buồn nôn, hắn đã đoán được Lâm Phôi muốn làm gì.

Trương Xuân Lôi rít gào nói: "Không được, không thể, các ngươi nhanh lên, mau giết chết hắn cho ta!"

Lâm Phôi kéo Trương Xuân Lôi dậy từ mặt đất, cười nói: "Hai Hồng Côn của ngươi, một kẻ vào bệnh viện, một kẻ đã theo ta, ngươi còn gầm loạn cái gì? Bọn hắn dám lên sao?"

Lâm Phôi bề ngoài chật vật không chịu nổi, nhưng khí thế đã áp đảo mọi người, tất cả sinh viên đều lộ vẻ sợ hãi nhìn Lâm Phôi.

Trương Xuân Lôi cũng là một người thông minh, bằng không lúc trước sẽ không tính toán thiết kế Đao Tử như vậy, thấy mọi người cúi đầu nhụt chí, đã biết mình tuy rằng nhiều người, nhưng đám tiểu đệ sớm đã không còn lòng dạ chiến đấu.

Trương Xuân Lôi mặt xám như tro, trong mắt lộ vẻ không cam lòng, nhưng hắn lại làm ra một cái động tác khiến mọi người bất ngờ, thậm chí là làm đám thuộc hạ cảm thấy có chút khinh thường, bởi vì hắn đột nhiên nhìn sang thầy tổng giám thị Trương Đại Bưu hô to: "Trương chủ nhiệm, cứu ta, cứu ta a! !"

Mọi người choáng váng, ngoại trừ những sinh viên trong trường học thường xuyên bị bắt nạt, cho dù là Trương Xuân Vũ hoặc là Ngô Quân, Ngô Mạnh Kiệt, cũng sẽ khinh thường tìm giáo viên trường học để cáo trạng, đường đường là lão đại khoa máy tính vậy mà làm ra sự tình này, cả đám tiểu đệ đều cảm thấy không ngóc đầu lên được.

Thậm chí Trương Đại Bưu cũng thầm giật mình, trong nội tâm xem thường, nhưng hắn dù sao cũng là thầy giám thị, phát sinh sự tình này, trách nhiệm của hắn rất lớn, vì vậy hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lâm Phôi, trầm giọng nói: "Ngươi chính là Lâm Phôi? Ta đã tới rồi, ngươi còn dám không buông người ra?"

Lâm Phôi cười cười : "Yên tâm đi, ta sẽ không đánh tiếp, bất quá ta còn muốn mang Trương Xuân Lôi đi làm một việc."

Trương Đại Bưu nhíu mày, trong lòng có chút không vui, đây là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt đám đông không nể mặt hắn, hắn âm trầm nói: "Lâm Phôi, ngươi chắc là còn chưa rõ ràng, ta là Trương Đại Bưu, tất cả sự tình kỷ luật của trường học đều do ta chịu trách nhiệm, ta có quyền lợi trừng phạt cùng xử trí bất kỳ sinh viên nào, bất kể là Trương Xuân Vũ hay là đám đầu gấu đầu mèo khoa thể dục, trước nay chưa từng có người nào dám cãi lời ta, ta bảo ngươi thả người ra!"

Lâm Phôi nở nụ cười, nhìn lướt qua chung quanh, hỏi: "Hóa ra người duy trì kỷ luật trường này chính là người?"

Lời nói của Lâm Phôi có chút buồn cười, nhưng chung quanh không ai dám cười, mọi người cúi đầu, bầu không khí cũng trở nên ngưng trọng, tưởng như muốn ngưng kết thành băng, sắc mặt Trương Đại Bưu càng là biến thành màu gan heo, Lâm Phôi vậy mà trần trụi trào phúng hắn! !

Trương Đại Bưu hít một hơi thật sâu, cưỡng ép đè xuống xúc động muốn bóp chết tươi Lâm Phôi, dùng âm thanh hung dữ nói: "Ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta! Thả người xuống, ngươi cùng Trương Xuân Lôi đến phòng làm việc của ta một chuyến!"

"Đi tới văn phòng thì có thể, nhưng mà ta thực sự cần xử lý chút chuyện." Lâm Phôi cười tủm tỉm nói, "Hai người chúng ta có chút việc cần nói, có thể đi trước không?"

"Ta nói không được!" Trương Đại Bưu hoàn toàn nổi giận, muốn lôi kéo Lâm Phôi rời đi.

Mặt Lâm Phôi trầm xuống, bóp chặt cổ Trương Xuân Lôi, lập tức miệng Trương Xuân Lôi mở to, đầu lưỡi lè ra, tròng mắt trợn tròn, thoạt nhìn rất dọa người.

Trương Đại Bưu sợ tới mức vội vàng dừng bước, thở hồng hộc, tức giận vô cùng, nhưng mà hắn không dám tiến lên, đành giảm thấp xuống thanh âm nói : "Lâm Phôi, ta chưa từng thấy sinh viên nào to gan giống như ngươi, vậy mà dám uy hiếp ta. Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, ngươi bây giờ thả hắn, ta tận lực giúp ngươi dọn dẹp, nếu không ngươi có khả năng sẽ phải ăn cơm tù!"

Lâm Phôi lớn tiếng nói: "Ta không hy vọng ngươi giúp ta dọn dẹp, ta hy vọng ngươi có thể giúp đỡ toàn bộ Học Viện Ngọc Lan dọn dẹp. Ngươi vừa rồi cũng đã nói, ngươi chịu trách nhiệm kỷ luật, nếu như vậy, sự tình Phác Ánh Tuyết lão sư sẽ do người nào giải quyết?"

Trương Đại Bưu trầm giọng nói: "Ngươi dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta?"

Lâm Phôi nói: "Theo thân phận, ngươi là thầy, ta là trò, ta hẳn phải tôn trọng ngươi. Nhưng chuyện gì trên đời cũng cần một chữ lý, chúng ta tôn trọng ngươi, cũng có thể là kính trọng ngươi, chứ không phải e sợ ngươi. Thầy giám thị, nếu muốn làm ta tôn trọng, vậy ngươi nói cho ta biết, sự tình Phác Ánh Tuyết lão sư nên xử lý thế nào?"

Trương Đại Bưu nhướng mày, đáp: "Mấy sinh viên liên quan đều sẽ bị trường học khai trừ."

Lâm Phôi nở nụ cười, cười ha hả nói: "Cưỡng gian chưa thành, mà chỉ khai trừ là xong?"

"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Trương Đại Bưu nổi giận, "Ta là người chịu trách nhiệm cho danh dự trường học, bao gồm chuyện của ngươi, chỉ cần ngươi bây giờ buông hắn ra, ta cam đoan về sau không liên lụy đến cảnh sát, ngươi cũng không còn gặp nhiều phiền toái!"