Chương 70: Lâm Phôi, thực xin lỗi

Ngụy Kỳ Miên nhìn lướt qua Tuyên Vũ Trai co quắp trên đất, ánh mắt lộ ra vài phần xem thường, đồng thời mang theo vài phần đồng tình, Tuyên Vũ Trai không còn phong độ nhẹ nhàng như bình thường, hắn lúc này giống như là một con chó rơi xuống nước, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.

Hắn tràn ngập vẻ cầu khẩn nhìn Ngụy Kỳ Miên, rốt cuộc Ngụy Kỳ Miên thở dài: "Để hắn đi đi."

Lâm Phôi không cảm thấy bất ngờ, dù sao Tuyên Vũ Trai tuy rằng làm nhiều chuyện như vậy, nhưng dù là bị đưa vào trong cục công an, cũng không bị xử phạt quá nặng, đã như vậy thì không bằng thả Tuyên Vũ Trai đi.

Lâm Phôi nói : "Ngươi đi đi."

Tuyên Vũ Trai liên tục gật đầu, cuống quít chạy về trong xe, rất nhanh đã lái xe rời đi.

Ngụy Kỳ Miên thở dài nói: "Ta muốn gặp Ngưu Hải Kiều."

Lâm Phôi hỏi: "Hiện tại liền đi gặp nàng?"

"Ừm." Ngụy Kỳ Miên nhẹ nhàng gật đầu "Ngươi theo ta nhé."

"Được ." Lâm Phôi nói , "Vừa vặn ta cũng muốn nghe xem nàng sẽ nói như thế nào."

Lâm Phôi nhìn về phía mấy người đồng bạn, Phác Thành Cát biết rõ lúc này không tiện quấy rầy thế giới riêng của Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên, lập tức vừa cười vừa nói: "Không cần phải để ý chúng ta, các ngươi lái xe đi, chúng ta có thể bắt xe taxi."

"Tốt lắm." Lâm Phôi nói với Ngụy Kỳ Miên, "Vậy các ngươi tùy tiện, ta cùng Miên Miên đi trước. Đúng rồi, Miên Miên, đi nơi nào?"

"Chờ ta gọi điện thoại trước." Ngụy Kỳ Miên nói xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, điện thoại rất nhanh kết nối, Ngụy Kỳ Miên dùng ngữ khí bình tĩnh nói, "Kiều Kiều, ra ngoài gặp mặt một chuyến đi, ta muốn cùng ngươi trò chuyện. Ừm, tới cửa hàng bún cay ở gần trường học đi, ta lập tức sẽ tới, tốt, hẹn gặp lại."

Ngụy Kỳ Miên tắt máy, cùng Lâm Phôi lên xe, Lâm Phôi lái xe tới phương hướng trường học.

Thấy chiếc xe đã dần xa, Ngô Mạnh Kiệt vẫn lộ vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Ngô Quân cùng Phác Thành Cát, nói: "Các ngươi trước kia có từng nghĩ tới chúng ta sẽ đắc tội Tuyên Vũ Trai chật vật như vậy không, ta trước kia đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ."

Phác Thành Cát cười nói: "Đối với lão đại chúng ta Tuyên Vũ Trai tính là cái rắm gì? Chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày Đại Lôi bị Phôi ca kéo xuống ngựa, hơn nữa những gia hỏa khoa thể dục càn rỡ kia cũng phải cúi đầu nhận lệnh."

Đại Lôi đã rất kinh khủng rồi, khoa thể dục đối với bọn hắn càng là giống như ma quỷ, Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt không khỏi rùng mình, nhưng mà không biết vì sao, qua ngày hôm nay, bọn hắn vậy mà cảm thấy nhiệt huyết đang thiêu đốt, ánh mắt toát ra hưng phấn cùng chờ mong.

Tới cửa hàng bún cay, hai người chọn chỗ, sau đó Ngụy Kỳ Miên nhắn số phòng cho Ngưu Hải Kiều, trên đường đi Ngụy Kỳ Miên trầm mặc ít nói, Lâm Phôi cũng biết Ngụy Kỳ Miên tâm tình không tốt, dù sao người nào bị bằng hữu của mình lừa gạt, trong nội tâm cũng sẽ không dễ chịu.

Lúc trước Lâm Phôi kì thật cũng có chút phê bình kín đáo Ngụy Kỳ Miên, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Ngụy Kỳ Miên như vậy, vẫn nhịn không được cảm thấy khó chịu, chút oán trách lúc trước không còn sót lại chút gì.

Cửa phòng mở ra, Ngưu Hải Kiều đi vào, trong miệng còn nở nụ cười: "Miên Miên a, sao hôm nay ngươi lại muốn cùng ta... A, ngươi? Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Hai câu nói cuối cùng là vì nàng nhìn thấy Lâm Phôi, trong giọng nói mang theo tức giận, kinh hoảng cùng bất an.

Ngụy Kỳ Miên hít một hơi thật sâu, nói : "Ngồi xuống đi."

Ngưu Hải Kiều nhìn lướt qua Ngụy Kỳ Miên, lại nhìn sang Lâm Phôi, ở trong nội tâm ý thức được tình huống không ổn, quay người muốn đi, Lâm Phôi bỗng nhiên nói: "Ngươi mà không ở lại thì từ ngày mai, ngươi không thể tới trường học nữa."

Ngưu Hải Kiều giật mình, tuy không tin lời Lâm Phôi, nhưng không dám đánh bạc, đành phải một lần nữa trở về, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Kỳ Miên, dùng giọng lạnh như băng nói : "Miên Miên, ngươi muốn giúp chúng ta hòa hoãn quan hệ sao? Rất không có khả năng, hắn làm ra sự tình bậc này với ta, lúc ấy ngươi cũng đã thấy, ta bây giờ nhìn thấy hắn liền cảm giác buồn nôn, sao có thể tha thứ cho hắn."

Ngưu Hải Kiều sợ bị chọc thủng, vì vậy làm ác nhân cáo trạng trước.

Lâm Phôi cười cười, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm mở đoạn ghi âm của Tuyên Vũ Trai, từng câu từng chữ rót vào trong tai Ngưu Hải Kiều, sắc mặt Ngưu Hải Kiều trở nên trắng bệch, đứng bật dậy, bối rối nói: "Hắn nói hươu nói vượn, Tuyên Vũ Trai đang vu oan cho ta!"

Lâm Phôi cười lạnh nói: "Vậy ngươi nghĩ xem, nếu như đoạn ghi âm này để mọi người trong trường học biết, bọn họ sẽ tin tưởng ngươi, hay tin tưởng đoạn ghi âm này?"

"Ta... ." Ngưu Hải Kiều bối rối, trực giác nói cho nàng biết mọi người sẽ không tin nàng, hơn nữa nàng không dám để đoạn ghi âm này lan truyền.

Bỗng nhiên, Ngưu Hải Kiều nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Phôi, vươn tay cướp đoạt, lại bị Lâm Phôi rút về, Lâm Phôi đút điện thoại di động vào trong túi quần, nhịn không được cười nói: "Đến cả Trương Hoành ở trước mặt ta còn không chịu nổi một kích, Ngưu Hải Kiều, bằng vào ngươi cũng muốn cướp đồ trong tay ta?"