Buổi tối thứ bảy, mấy người trong ký túc xá đều ở gian phòng, Lâm Phôi đi vào còn cảm thấy rất kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi: "Chủ nhật các ngươi đều không trở về nhà? Ta thấy đêm nay có thật nhiều người không ở lại trường học."
Ngô Mạnh Kiệt bỗng nhiên ngồi xổm xuống, móc ra từ dưới giường một két bia, Ngô Quân thì móc ra một túi thịt vịt, Phạm Hàm Ninh cùng Trang Tất Phạm bày bát đũa, sau đó mọi người cùng nhau nhìn về phía Lâm Phôi.
Ngô Mạnh Kiệt nói: "Phôi ca, ta đã không còn lăn lộn theo Nhị Lôi nữa, đêm nay chúng ta hảo hảo uống một phen đi."
Lâm Phôi có chút ngoài ý muốn, sau đó cười nói: "Ngươi có theo Nhị Lôi hay không thì liên quan gì tới chuyện cùng uống rượu?"
Ngô Mạnh Kiệt cười hắc hắc nói: "Đúng là không có quan hệ quá lớn, ta không phải lo lắng ngươi có thành kiến với ta. Kỳ thật ta cùng Nhị Lôi vốn không có quan hệ sâu sắc, nhưng Trương Xuân Lôi là đại ca của hắn, ta bất đắc dĩ chỉ có thể theo hắn lăn lộn, hiện tại ta dừng lại, không chỉ bởi vì Nhị Lôi thua bởi ngươi, dù không có chuyện này, chúng ta cũng là bạn cùng phòng, lão đại của ta là địch nhân của ngươi, trong nội tâm của ta sẽ cảm thấy không thoải mái. Vậy nên ta dứt khoát nói rõ với hắn cho xong chuyện!"
Lâm Phôi hỏi: "Nếu như Nhị Lôi là địch nhân của ta, vậy ngươi vì sao không phá vỡ quan hệ với ta, mà lại bỏ Nhị Lôi? Chỉ đơn giản là ta mạnh hơn Nhị Lôi?"
Ngô Mạnh Kiệt vừa cười vừa nói: "Phôi ca, nói thật không sợ ngươi tức giận, mặc dù Nhị Lôi hiện tại bị ngươi đè ép, nhưng mà đại ca Trương Xuân Lôi của hắn không phải là người dễ chọc, đừng nhìn ngươi chiếm được tiện nghi mấy lần, nhưng Trương Xuân Lôi có mấy chục tên thuộc hạ, nếu quả thật khai chiến, thua nhất định là ngươi."
Lâm Phôi hỏi: "Vậy ngươi tại sao còn lựa chọn ta?"
Ngô Mạnh Kiệt lớn tiếng nói: "Nhị Lôi dùng ca ca áp chế ta, căn bản không coi ta là huynh đệ, nhưng ngươi là thật lòng quan tâm chúng ta. Đêm hôm đó Vương Hoành Vĩ thiếu chút nữa bị đánh, ngươi lại đứng ra để chúng ta không bị làm nhục, nếu như ngày đó chúng ta động thủ, ngươi nhất định sẽ giúp chúng ta đầu tiên, chúng ta đương nhiên có thể nhìn ra ai là thực sự quan tâm, ai là đơn thuần lợi dụng mình."
Lâm Phôi cười cười ngồi xuống, cầm lấy đùi vịt, đặt ở trong miệng nhai nuốt, có một chút cay, dạ dày ấm áp, trong nội tâm cũng không còn nguội lạnh.
"Tất cả đều ngồi xuống đi, các ngươi chuẩn bị đầy đủ như vậy, hơn nữa đêm nay mọi người đều có mặt, vậy hảo hảo no say một phen đi."
Bọn hắn cùng thở ra một hơi thật dài, lập tức cười hắc hắc ngồi xuống.
Ngô Quân từ trước đến nay độc lai độc vãng giơ chén rượu lên: "Phôi ca, ta mời ngươi một chén, kỳ thật chúng ta đã sớm muốn cùng ngươi uống, bất quá sợ ngươi khinh bỉ chúng ta, về sau nghe Vương Hoành Vĩ nói, mới biết được ngươi kỳ thật không chê chúng ta."
Lâm Phôi uống một hơi cạn sạch, rượu đế lọt vào dạ dày, làm máu chảy nhanh hơn mấy phần.
Ngô Mạnh Kiệt nói: "Phôi ca, kỳ thật ta không tin tưởng ngươi sẽ làm sự tình đó với Ngưu Hải Kiều."
"Đúng vậy, ta cũng không tin." Ngô Quân cẩn thận từng li từng tí nói, "Bất quá thật nhiều người đều nói là mấy người bạn cùng phòng của Ngưu Hải Kiều tận mắt nhìn thấy."
Vương Hoành Vĩ bỗng nhiên tràn ngập tức giận, tức giận nói: "Các ngươi chẳng lẽ còn hoài nghi Phôi ca, cho dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ta tin tưởng nhân phẩm Phôi ca, Phôi ca tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình như vậy."
Vài người khác cũng lâm vào trầm mặc một chút, nhao nhao gật đầu.
Ngô Mạnh Kiệt nhìn Lâm Phôi, hỏi: "Nhưng mà Phôi ca, cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Ta đúng là không làm." Nhìn thấy mọi người nhao nhao nhìn về phía bản thân, Lâm Phôi bắt đầu chậm rãi thuật lại chuyện đã xảy ra , sau đó cười lạnh nói, "Tuyên Vũ Trai cảm thấy ta cùng Miên Miên có quan hệ quá tốt, cho nên muốn hãm hại ta, Miên Miên cũng là một người thông minh, nếu như lợi dụng những nữ nhân khác đến phối hợp, Miên Miên chỉ sợ sẽ không tin tưởng, nhưng tìm Ngưu Hải Kiều thì khác, Ngưu Hải Kiều là bạn cùng phòng của Miên Miên, quan hệ phi thường tốt, hơn nữa lúc ấy là Miên Miên tận mắt nhìn thấy, ha ha, dù Miên Miên muốn không tin cũng khó... Chuyện này ta đã nói xong, rút cuộc là tin tưởng ta, hay là tin tưởng những lời đồn đại ngoài kia, tự các ngươi quyết định đi."
Vương Hoành Vĩ hiện tại thật sự là cảm thấy mang ơn Lâm Phôi, từ khi Lâm Phôi cùng hắn uống bia, làm cho hắn cảm nhận được sự tôn trọng, trong lòng của hắn chỉ còn cảm động, nghe được Lâm Phôi nói như vậy, hắn mở miệng nói: "Mặc kệ người khác có tin hay không, ta tuyệt đối tin tưởng Phôi ca."
Ngô Quân lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phôi ca, ta tin tưởng ngươi, không biết vì sao, từ lần thứ nhất gặp mặt ta đã cảm thấy ngươi là một hán tử đầu đội trời chân đạp đất."
"Đúng vậy." Ngô Mạnh Kiệt nói, "Ta cũng tin tưởng ngươi."
Phạm Hàm Ninh cùng Trang Tất Phạm cũng nói: "Phôi ca, ta cũng tin ngươi."
Lâm Phôi lộ ra nụ cười vui vẻ, trong tình huống bị toàn bộ thế giới hoài nghi, đám bạn cùng phòng lại nói như vậy, trong nội tâm hắn bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, đây mới gọi là bạn cùng phòng a, nam bắc đông tây, trời biển núi sông đều cùng nhau tiến tới, cùng học chung lớp đã không dễ dàng, có thể tiến vào cùng một gian phòng ký túc xá cần có duyên phận sâu dày cỡ nào?