Chương 40: Tuyên Vũ Trai đắc ý

Lâm Phôi nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi sao?"

"Ừm." Phác Thành Cát vui vẻ ra mặt, "Bác sĩ nói ta có thể xuất viện, ta đã không thể chờ đợi được chạy về đây."

Tâm tình Lâm Phôi không tốt lắm, nhẹ nhàng gật đầu, Phác Thành Cát cũng không nói nhảm nữa, về tới chỗ ngồi của mình, hắn chợt phát hiện ánh mắt của những người trước kia kỳ thị mình đã xảy ra cải biến, ánh mắt bọn hắn trở nên ghen ghét, kiêng kị, e ngại.

Phác Thành Cát vẫn cảm thấy hơi lo sợ, đây là điều hắn chưa từng cảm nhận được, hắn ngày trước giống như là bụi bặm không được người nào quan tâm, thậm chí không có người nào thèm chú ý, vành mắt hắn đỏ lên, sống lưng ưỡn thẳng, bắt đầu nghênh ngang ngồi vào vị trí của mình, người ngồi bàn trước quay đầu lại, lộ vẻ mặt nịnh nọt đưa tới một túi hạt dưa, cười nói: "Cát ca, tặng cho ngươi."

Phác Thành Cát sửng sốt một chút, đưa tay tiếp nhận, đồng thời tràn ngập cảm kích nhìn về phía Lâm Phôi, trong lòng của hắn biết rõ mình có được địa vị như bây giờ, đều là nhờ Lâm Phôi!

Lâm Phôi đè xuống dao động ở trong nội tâm, sau đó nhỏ giọng nói: "Miên Miên, mặc kệ trong lòng ngươi hiểu lầm ta như thế nào, sự tình Tuyên Vũ Trai cũng liên quan tới an toàn của ngươi, ta đề nghị ngươi nhất định phải báo cho ta một tiếng trước khi đi dự tiệc, nếu như ngươi thật sự không chịu để ta đi theo, vậy ngươi cũng đừng tới dự nữa, người này còn có tâm cơ sâu hơn chúng ta tưởng tượng."

Ngụy Kỳ Miên không nói gì, Lâm Phôi thở dài, cũng không nói gì nữa.

Hôm nay là thứ sáu, dự tiệc là ngày chủ nhật, hết tiết học, Lâm Phôi đi tìm một địa phương vắng người gọi điện thoại cho Ngụy Tứ Hải, bảo Ngụy Tứ Hải phái người quan sát, một khi phát hiện Ngụy Kỳ Miên đi ra ngoài tụ hội với người khác, nhất định phải kịp thời nói với hắn.

Ngụy Tứ Hải đáp ứng, sau đó hỏi: "Mấy ngày nay ở chung với Miên Miên như thế nào?"

"Cũng không tệ lắm." Lâm Phôi không có ý định nói chuyện mình bị hãm hại cho Ngụy Tứ Hải biết, "Miên Miên tính cách không tệ, chúng ta ở chung rất vui."

Ngụy Tứ Hải có chút kinh ngạc nói: "Thực sao?"

"Đương nhiên là thực." Nếu như không có hiểu lầm vừa rồi, Lâm Phôi đúng là ở chung rất tốt với Ngụy Kỳ Miên, vì vậy Lâm Phôi thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao Ngụy Tứ Hải sẽ cảm thấy ngạc nhiên như vậy.

Ngụy Tứ Hải thở ra một hơi, ngữ khí trở nên nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói: "Vẫn là ngươi lợi hại, ngươi không biết đâu, nữ nhi của ta tuy rằng tính cách rất tốt, không bày ra cái giá đỡ của thiên kim tiểu thư, nhưng mà nàng rất ít khi tiếp xúc cùng người khác phái, bình thường chỉ là hàn huyên đơn giản. Rất ít nam sinh nói nàng tính cách tốt, rất dễ ở chung. Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng yên lòng. Đúng rồi, vì sao ngươi nói một khi nàng tụ hội với người khác, thì nhất định phải báo trước cho ngươi, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"

Ngụy Tứ Hải dù sao cũng là người tung hoành giới kinh doanh nhiều năm, chút tâm tư này tự nhiên không thể gạt được hắn.

Lâm Phôi cái gì cũng không nói, thản nhiên nói: "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, ta tự nhiên có thể dọn dẹp."

"Vậy nhờ cậy ngươi rồi." Ngụy Tứ Hải biết rõ quy củ của công ty bảo vệ Long Thuẫn, đang thi hành nhiệm vụ, bảo tiêu Long Thuẫn không muốn thì sẽ không cần nói, trong phạm vi cả nước, cũng chỉ có công ty bọn hắn dám lập loại quy củ này.

Ngụy Tứ Hải đang định cúp điện thoại, chợt nghe Lâm Phôi dùng ngữ khí băng lãnh nói: "Ta muốn hỏi ngươi một việc."

"A, chuyện gì?"

Lâm Phôi trầm giọng hỏi: "Học Viện Ngọc Lan hỗn loạn như vậy, ngươi vì sao mặc kệ?"

Ngụy Tứ Hải trầm mặc một hồi, sau đó thở dài thật sâu, nói : "Mới bắt đầu ta cũng muốn quản, nhưng lại phát hiện bản thân hình thức chiêu sinh của học viện đã là một tai hại rất lớn, tụ tập một đám sinh viên thi rớt, bọn hắn vốn chẳng mấy ai thích học, tụ họp với nhau khó tránh khỏi sẽ biến thành tình trạng như hôm nay. Nhưng Học Viện Ngọc Lan dù sao cũng là tâm huyết của phu nhân ta, ta không thể vứt bỏ, vì vậy chỉ có thể tiếp tục duy trì... ."

"Được rồi, ta minh bạch." Lâm Phôi nói, "Vậy ta cúp máy, có việc sẽ liên lạc lại."

"Ừm, chủ nhật ta sẽ cho người nhìn chằm chằm, có gì sẽ sớm truyền tin cho ngươi."

Cúp điện thoại xong, Lâm Phôi rơi vào trầm tư, Học Viện Ngọc Lan thật sự là không có thuốc nào cứu được? Ngụy Tứ Hải thật sự là tận lực? Trước kia Lâm Phôi chỉ muốn chấp hành nhiệm vụ, chưa từng cân nhắc chuyện gì khác, nhưng mà hiện tại làm sinh viên vài ngày, Lâm Phôi bắt đầu suy nghĩ theo phương diện này, trong nội tâm cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề, tối thiểu Ngụy Tứ Hải không toàn lực nghĩ biện pháp bảo vệ trật tự trường này, nếu không nhân viên nhà trường đã không thờ ơ như vậy.