lần đầu tiên 0066 chương yên lặng chờ Lý Khản Đao trở về! ! !
Lâm Phôi cười tủm tỉm nói: "Các ngươi muốn động thủ sao?"
Những người này kẻ nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn phun ra lửa, tuy nhiên lại chịu đựng không dám động thủ, hiển nhiên lão đại đã hạ xuống mệnh lệnh.
Càng như vậy, Lâm Phôi lại càng xác định khoa thể dục sắp sửa đối phó mình, nếu như đối phương chịu đựng, Lâm Phôi tự nhiên không ngại sớm giáo huấn một trận.
Lâm Phôi cười nói: "Ta là Lâm Phôi, các ngươi có ai muốn động thủ không?"
Không ai dám lên tiếng.
Chu Thắng Dân bò lên, lộ vẻ mặt tức giận, nửa bên mặt sưng phồng, khóe miệng đang chảy máu, trong mắt tuy rằng phẫn nộ, nhưng cuối cùng lại cười làm lành nói: "Phôi ca, thật ngại quá, không biết ngươi vậy mà cũng tới tập luyện, thật sự là người một nhà đắc tội nhau."
Lâm Phôi cười tủm tỉm: "Nếu đã biết nhận sai, tốt lắm, vậy mọi chuyện dừng ở đây."
Lâm Phôi tựa hồ là tha thứ cho đối phương, ngữ khí đặc biệt hòa hoãn.
Chu Thắng Dân nhẹ nhàng thở ra, ở trong nội tâm tuy rằng hận thù vô cùng, nhưng cũng không dám nói gì với Lâm Phôi, cười cười: "Phôi ca, vừa rồi thực sự là hiểu lầm, đợi lúc nào ngươi có thời gian, tiểu đệ nhất định sẽ hảo hảo mời ngươi uống say một phen, sau đó nhận lỗi."
Chu Thắng Dân đi tới trước mặt Lâm Phôi, còn nói xin lỗi, bàn tay Lâm Phôi bỗng nhiên một lần nữa đánh tới, động tác của Lâm Phôi thật sự là quá nhanh, cho nên Chu Thắng Dân không kịp trốn tránh, lần nữa bay ra ngoài, hơn nữa còn đánh đúng vào nửa bên mặt mới ăn tát xong, nên càng sưng lớn, máu ào ào chảy xuống.
Cả người hắn lâm vào bối rối, Lâm Phôi vừa rồi còn cười tủm tỉm nói nếu đã biết nhận sai, vậy mọi chuyện dừng ở đây, thế mà bây giờ lại đánh ra một chưởng, biến hóa cũng quá nhanh rồi!
Mắt hắn sưng híp chỉ còn lại một cái khe hở nhỏ, mơ mơ hồ hồ nhìn Lâm Phôi, thấy Lâm Phôi cười tủm tỉm nói: "Nếu đã biết sai rồi, vậy nên chịu trừng phạt, tốt rồi, bên phải đã đánh xong, tới đây để ta đánh bên trái."
Tên điên, ngươi đúng là tên điên... .
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, Chu Thắng Dân mặc dù không phải một trong tứ đại Hồng Côn, nhưng mà tối thiểu cũng là cấp bậc ngang Trương Tiến Đông, giờ khắc này bị nhục nhã như thế, Chu Thắng Dân còn không phát điên lên?
Chu Thắng Dân rõ ràng rất tức giận, nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, nhếch miệng cười, nói chuyện cũng không được suôn sẻ, mơ hồ không rõ: "Phôi ca, ta sai rồi, cầu người tha ta một mạng, ta cam đoan lần sau không bao giờ phạm lỗi, không đắc tội ngươi... Không, tất cả người khoa máy tính, ta đều không dám đắc tội, ngươi coi ta là cái cái rắm rồi thả ta đi."
Lâm Phôi ngoắc ngón tay, cười nói: "Ngươi tới đây."
Chu Thắng Dân đứng lên, bỗng nhiên quay người bỏ chạy, việc này hoàn toàn vượt qua dự đoán của mọi người, không ai ngờ được đường đường là lão đại khoa thể dục vậy mà sẽ ở trước mặt nhiều người xoay người chạy trốn, mọi người bối rối.
Thậm chí dù là Lâm Phôi cũng không ngờ, nhưng tốc độ của Lâm Phôi thật sự quá nhanh, Chu Thắng Dân đang chạy bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có bóng người lóe lên, Chu Thắng Dân bối rối, con mẹ nó, trên thế giới sao lại có người chạy nhanh như vậy?
Chu Thắng Dân còn chưa kịp phản ứng, đã có một tiếng trầm đục vang lên, lại là một chưởng, hắn lại một lần nữa bay ra sau.
Đám người khoa thể dục quả thực là không dám nhìn nữa, Lưu Mỹ Kỳ thì hai mắt lập lòe tỏa sáng, hưng phấn nói với những người bên cạnh: "Thấy chưa, hắn nhìn thấy ta muốn động thủ, vì vậy mới giúp ta đánh người."
Lâm Phôi nghe được, nhưng cũng không để ý tới Lưu Mỹ Kỳ tự mình đa tình, hắn cười tủm tỉm đi về phía Chu Thắng Dân nằm trên đất, Chu Thắng Dân giãy giụa muốn ngồi dậy, lại có chút chóng mặt, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói: "Không phải ngươi nói đánh bên mặt khác sao, sao vẫn bên mặt trái của ta."
Lâm Phôi cười nói: "Thật ngại quá, vừa rồi đánh nhầm, nên không được đối xứng."
Sau khi nói xong, Lâm Phôi xách cổ áo Chu Thắng Dân lên như tóm một con gà, lần nữa đánh ra một chưởng, bịch một tiếng, Chu Thắng Dân lại bay như chim, đầu hắn kêu ong ong ong ong, bay ra thật xa, tầm mắt cũng biến thành mơ hồ.
Lâm Phôi nhìn lướt qua bàn tay của mình, bất đắc dĩ nói: "A, trời ạ, lại không cẩn thận đánh nhầm bên rồi."
Chu Thắng Dân té trên mặt đất nhìn thấy Lâm Phôi lại một lần nữa đi về phía mình, dù rằng trước nay tính cách độc ác rắn rỏi, cũng nhịn không được phát khóc, chủ động đưa nửa bên mặt khác tới, lệ rơi đầy mặt: "Đại ca, ngươi đánh bên này đi, van cầu ngươi, đánh bên này đi, ta đáng đánh, ta đáng đánh, ngươi đánh rồi, ta cam đoan không né tránh."
Lâm Phôi quay đầu lại nhìn thoáng qua xung quanh, hỏi: "Tiểu tử này điên rồi? Đều là người một nhà nha, ta cùng khoa thể dục đã nói không xâm phạm lẫn nhau, hắn vậy mà cầu ta đánh mặt, ài, khuyết điểm của ta trước giờ là không chịu được người khác khẩn cầu, đành phải thành toàn cho hắn vậy."
Đùng một phát, Lâm Phôi tát má bên kia của hắn, Chu Thắng Dân lại một lần nữa bay ra ngoài, bất quá lúc này hắn rơi trên mặt đất, lại vừa cười vừa khóc nói: "Cảm ơn Phôi ca, cám ơn Phôi ca."
Nhìn Chu Thắng Dân ra vẻ mang ơn, tất cả mọi người choáng váng.
Lâm Phôi cười nói: "Được rồi, các ngươi mang theo vẻ đại ca mình cút đi, nói với khoa thể dục, trong khoảng thời gian này sân vận động vào các buổi tối đều sẽ bị chúng ta trưng dụng, về sau người nào còn dám quấy rối, ta sẽ làm hắn thảm hơn cả Chu Thắng Dân. Chu Thắng Dân là người một nhà của ta, nên ta mới nhẹ tay như vậy, còn những người khác thì chưa biết được đâu."
Người một nhà... Tất cả mọi người không khỏi rùng mình, cảm thấy Lâm Phôi thật sự là đáng sợ, tối thiểu là ngoại trừ tứ hổ Ngọc Lan trở lên, bọn hắn chưa từng nhìn thấy người hành sự ác độc như vậy, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Đám người khoa thể dục mang theo Chu Thắng Dân chật vật chạy ra khỏi sân vận động, vừa đi Chu Thắng Dân vừa nói: "Cảm ơn Phôi ca, cám ơn Phôi ca đánh bên mặt này của ta." Quả thực là làm cho người ta cảm thấy hắn chắc là phát điên rồi.
Lâm Phôi cười nói: "Không có gì, nếu còn muốn đánh tiếp cho cân xứng thì cứ tới đây, ta sẽ giúp ngươi."
Đến lúc ra khỏi sân vận động rồi, trong mắt Chu Thắng Dân mới lộ ra hận ý điên cuồng, gào rú: "Lâm Phôi đáng chết, ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn... Lúc nào mới có thể động thủ! !"
Bên cạnh, một tiểu đệ lặng lẽ nói: "Dân ca, Đao ca ngày mai sẽ trở về!"
"Đúng rồi, Đao ca!" Ánh mắt Chu Thắng Dân sáng lên, lộ vẻ mặt hưng phấn nói, "Lý Khản Đao trở về, vậy đó chính là ngày chết của Lâm Phôi! ! !"
Chu Thắng Dân lộ vẻ mặt hưng phấn, trong ánh mắt lóe lên hào quang điên cuồng, tựa như là sùng bái một chiến thần bất bại, có chút cuồng loạn rống lên: "Ta phải chờ đợi Lý Khản Đao trở về, giết, giết, giết! ! !"
Một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn khắp Học Viện Ngọc Lan, có chút quỷ dị, có chút dữ tợn, trong mắt của đám người khoa thể dục, toàn bộ đều là sùng bái, giống như môn đồ sùng bái tín ngưỡng của mìnhi! ! !