Chương 63: Thực sự dám giết người!
Lưu Mỹ Kỳ không thể tin được nói: "Chu Minh Hổ thực sự dám giết người?"
Lâm Phôi lạnh lùng đáp lời : "Nếu thật sự không cần nhận gánh trách nhiệm, có lẽ hắn dám. Bất quá phải là ở trong tình huống bị ép buộc, bởi vì một mạng người mang tới áp lực rất lớn."
"Đúng, án mạng đúng là không phải chuyện nhỏ." Cao Mạnh Siêu thừa nhận, "Bất quá chó nóng nảy còn nhảy bật qua tường, Chu Minh Hổ còn là một con hổ!"
Cao Mạnh Siêu bỗng nhiên móc ra một tấm hình, giống như là ném phi tiêu về phía Lâm Phôi, Lâm Phôi tiếp lấy, nội tâm thoáng giật mình, Cao Mạnh Siêu có thực lực không tệ, ảnh chụp bay tới mang theo lực lượng mười phần, xem ra rất nhiều người đều đang xem thường nàng rồi.
Cao Mạnh Siêu nhìn thấy Lâm Phôi dễ dàng tiếp được ảnh chụp, cũng không cảm thấy bất ngờ, ngữ khí bình tĩnh nói: "Ngươi nhìn thử đi, Mỹ Kỳ, ngươi cũng có thể xem."
Lưu Mỹ Kỳ đưa đầu tới, thấy được trong tấm ảnh là một xác chết nam, tuổi chừng mười tám mười chín, sắc mặt đen tím, tròng mắt trừng lớn tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, mũi mắt miệng chảy máu.
Lưu Mỹ Kỳ vừa nhìn thoáng qua đã ngồi bệt trên mặt đất ói mửa, Lâm Phôi thì mặt không đổi sắc, tiện tay ném ảnh về, sau đó nhìn Cao Mạnh Siêu, dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi: "Đây là ý gì?"
Cao Mạnh Siêu thản nhiên nói: "Vào năm nhất, trong tứ đại Hồng Côn của Chu Minh Hổ không có 'Dâm Hổ' Trần Cương, lúc ấy vị trí Trần Cương là của người trong ảnh, hắn tên Vương Vĩ, tên hiệu là Tiểu lão hổ, xếp thứ bốn trong tứ đại Hồng Côn. Nhưng mà về sau trong nhà xảy ra chuyện, mẹ hắn sinh bệnh, hắn cần tiền gấp, liên tục hơn mấy tháng tham ô phí bảo hộ đáng ra phải nộp lên cho Chu Minh Hổ, cuối cùng bị phát hiện."
Lưu Mỹ Kỳ hỏi: "Vì vậy nên bị đánh chết?"
Lâm Phôi lạnh lùng nói: "Cái này không phải là đánh chết, mà là trúng độc, chẳng lẽ hắn bị hạ độc?"
Cao Mạnh Siêu lạnh lùng nói: "Bị phát hiện, hắn bị đánh cho nhập viện, lúc ấy khoa thể dục còn có một lão đại lợi hại hơn, có thể là hắn cảm nhận được uy hiếp từ Chu Minh Hổ, nên thừa cơ lôi kéo Vương Vĩ. Lúc ấy người nào cũng không biết Vương Vĩ có bị lôi kéo không, chỉ biết đoạn thời gian kia lão đại đối xử với Vương Vĩ rất ân cần."
Lâm Phôi cười lạnh nói: "Rất ân cần, chứng minh còn chưa lôi kéo được, nếu không địa vị đối phương cao hơn Chu Minh Hổ, cần gì để ý một tiểu nhân vật như vậy?"
"Ngươi nói đúng, lúc ấy ai cũng cho rằng như vậy, Vương Vĩ tuy rằng bị đánh rất thảm, nhưng cũng không oán hận Chu Minh Hổ, không có ý tứ phản bội. Nhưng Chu Minh Hổ đa nghi, nghe nói từng đi tới uy hiếp Vương Vĩ nhiều lần, còn dùng mẫu thân sinh bệnh của Vương Vĩ uy hiếp, bất luận kẻ nào gặp phải sự tình liên quan đến cha mẹ cũng sẽ sốt ruột, Vương Vĩ nóng nảy, có người nói hai người kia náo loạn lớn trong phòng bệnh, về sau Vương Vĩ vừa xuất viện không được vài ngày, hắn bị hạ độc mà chết."
Lâm Phôi hỏi: "Là ai làm?"
Cao Mạnh Siêu lạnh lùng trả lời: "Vương Vĩ này phương diện khác thì bình thường, nhưng hắn có một điểm rất giống Dâm Hổ, đó là không thể sống thiếu nữ nhân. Về sau khi hắn đang chơi gái thì bị độc chết, cô gái kia cũng mất tích. Nhưng mà có một điểm đáng chú ý là, lúc ấy khoa thể dục còn có một tên côn đồ nuôi các sinh viên nữ làm gái mại dâm, trong đó bao gồm cả nữ sinh hạ độc hại chết Vương Vĩ, kẻ này không phải ai khác, đúng là 'Dâm Hổ' Trần Cương."
Lâm Phôi hít một hơi dài, hỏi: "Những cái này đều là thật?"
Cao Mạnh Siêu cười nói: "Ngươi có thể đi hỏi thăm những sinh viên năm 3 hoặc 4, các ngươi mới tới nên không biết, nhưng mà đám lão sinh đều nghe qua chuyện này, tất cả mọi người biết rõ trong lòng, bất quá không dám nói ra, cảnh sát cũng không có chứng cứ."
Lâm Phôi nhíu mày, một vụ hai mạng, bao gồm nữ sinh kia, về sau không biết là chạy trốn hay bị hại chết... .
Bây giờ vẫn chỉ là đại học, tuổi còn nhỏ, chưa tiếp xúc xã hội, làm sao trái tim lại đen tối như vậy?
Lâm Phôi không chỉ phẫn nộ, càng là thất vọng, thất vọng với Học Viện Ngọc Lan, năm đó Ngụy phu nhân tạo ra học viện này đến cùng là đúng hay sai, đúng, Ngụy phu nhân tuyệt đối đúng, sai là đám hậu nhân, sai là những sinh viên, sai là người quản lý nhà trường.
Ánh mắt của Lâm Phôi làm cho người ta sợ hãi, Cao Mạnh Siêu nhìn thấy mà không kìm nổi vẻ kinh ngạc, ngay sau đó không hiểu sao cảm thấy một loại cảm giác khủng hoảng, nàng từng có cảm nhận tương tự trên người Chu Minh Hổ, nhưng trên thân Lâm Phôi nó lại càng thêm khắc sâu, một loại ánh mắt làm cho lòng người sợ hãi, giống như bị dã thú nhìn chằm chằm.
Cao Mạnh Siêu dù gì cũng là lão đại, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói: "Hiện tại ngươi minh bạch Chu Minh Hổ là loại người gì chưa? Ta thừa nhận ngươi ở mọi phương diện đều vượt ra khỏi dự đoán của ta, nhưng mà bằng vào ngươi cùng khoa máy tính còn chưa thể nào đấu với Chu Minh Hổ, nếu ngươi không liên thủ với ta, không được bao lâu ngươi sẽ bị Chu Minh Hổ nghĩ biện pháp diệt trừ, thậm chí ngay cả tính mạng cũng có thể vứt mất"
"Chu Minh Hổ không nên tồn tại ở Học Viện Ngọc Lan nữa, thậm chí không nên tồn tại ở trên thế giới này." Lâm Phôi nói bằng ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lhết lần này tới lần khác lại làm cho linh hồn người ta sợ run.
Cao Mạnh Siêu hít một hơi thật dài, nàng bỗng nhiên không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, giúp Lâm Phôi có khi nào sẽ tạo nên một lão đại còn kinh khủng hơn cả Chu Minh Hổ không?
Nhưng mà suy đi nghĩ lại, Lâm Phôi hiện tại dù sao còn chưa đủ gây sợ, Chu Minh Hổ thì khác, hơn nữa Chu Minh Hổ thật sự là làm cho nàng cảm thấy đáng giận, nhất là tên thuộc hạ Dâm Hổ kia.
Cao Mạnh Siêu trầm mặc, cuối cùng vẫn quyết định phối hợp với Lâm Phôi, vì vậy nhìn về phía Lâm Phôi, hỏi: "Quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi."
Lâm Phôi ở trong nội tâm cũng biết Cao Mạnh Siêu nói không sai, mình muốn tiêu diệt Chu Minh Hổ, còn cần Cao Mạnh Siêu phối hợp, nếu như nhanh như vậy đã để cho khoa máy tính đi liều mạng với khoa thể dục, đoán chừng đại đa số sinh viên khoa máy tính đều sẽ mềm nhũn hai chân.
Dù sao lúc trước Trương Xuân Lôi vì làm cho khoa thể dục kiêng kị, hắn đã phải mang theo đám sinh viên năm hai đi ra ngoài liên tục đánh nhau, tôi luyện lá gan bọn hắn, cuối cùng mới có thể xưng bá khoa máy tính, mà những người mình nắm giữ bây giờ, ngoại trừ những thuộc hạ từng là của Trương Xuân Lôi, những người khác đều chưa đủ về cả tâm tính lẫn thể chất.
Nhưng mà làm bạn trai Lưu Mỹ Kỳ? Lâm Phôi cảm thấy dù là Lưu Mỹ Kỳ cũng rất xinh đẹp, dù hắn cảm thấy Lưu Mỹ Kỳ không tệ, nhưng hắn không muốn thông qua loại phương thức này để trao đổi tình cảm, huống chi Lâm Phôi hiện tại chỉ nhớ thương Ngụy Kỳ Miên.
Cao Mạnh Siêu lại đốt một điếu thuốc, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Ta cho ngươi thêm một chút thời gian, ngươi chỉ có một cơ hội, sau khi điếu thuốc này lụi tàn, ta muốn nghe được đáp án."
Lâm Phôi nhìn thoáng qua Cao Mạnh Siêu, nhìn thoáng qua Lưu Mỹ Kỳ, bỗng nhiên nở nụ cười phát ra từ nội tâm.
PS: Có thể là bởi vì tình tiết tiến vào giai đoạn mấu chốt nên số chữ một chương hơi ít, mong mọi người lượng thứ.