Chương 112: Ta muốn kiểm duyệt!

Chương 58 Ta muốn kiểm duyệt!

Lâm Phôi ngồi trên xe taxi, bắt đầu về Học Viện Ngọc Lan, dọc theo con đường, Lâm Phôi suy nghĩ một chút về những chuyện phát sinh trong quá trình chấp hành nhiệm vụ lần này, đại khái tổng kết một chút, trước mắt trường này hỗn loạn như thế, tuyệt đối có liên quan tới Ngụy Tứ Hải, tối thiểu Ngụy Tứ Hải cũng có lỗi dung túng cái xấu, mặt khác, Chu Minh Hổ lúc trước liên hệ với thế lực xã hội đen ngoài trường, còn chuẩn bị làm vận chuyển thuốc phiện, mà bây giờ Ngụy Tứ Hải chém đinh chặt sắt nói không thể khai trừ Chu Minh Hổ, có thể thấy được Ngụy Tứ Hải muốn bao che cho Chu Minh Hổ.

Điểm này có gì đó sai sai, Học Viện Ngọc Lan là do vợ Ngụy Tứ Hải thành lập, Ngụy Tứ Hải làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho trường học hỗn loạn? Hơn nữa hỗn loạn có ích lợi gì với hắn?

Lâm Phôi nhíu mày, lấy tay đập vào trán mình một cái, lập tức hai mắt sáng lên, thầm nghĩ trong lòng: "Ta thật sự là hồ đồ, vì sao lại để cực hạn ánh mắt ở trường học? Chẳng lẽ không có khả năng liên quan tới bên ngoài? Học Viện Ngọc Lan hỗn loạn như vậy, tác dụng lớn nhất chính là trở thành cái nôi đào tạo hắc đạo, rất nhiều sinh viên đi ra sẽ trở thành máu mới cho đám xã hội đen, thậm chí sau này sẽ là thành viên nòng cốt, chẳng lẽ Ngụy Tứ Hải muốn phối hợp với thế lực ngoài trường?"

Sắc mặt Lâm Phôi trầm xuống, ánh mắt băng lãnh, trên thân không khỏi tản ra hàn khí, nếu như Ngụy Tứ Hải làm như vậy, vậy hắn đúng là một mối họa lớn, chỉ đáng tiếc, nếu đây là sự thật, thì mình nên nói gì với Ngụy Kỳ Miên?

Lái xe taxi nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, ở trong lòng có chút run sợ, hắn cũng không biết vì sao, nhưng mà đột nhiên có loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Xe rốt cuộc dừng ở cửa trường học, Lâm Phôi đi xuống, lái xe lúc này mới thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực, tự nhủ: "Kì quái, vừa rồi là chuyện gì xảy ra, hắn đi xuống liền không còn cảm giác kia nữa."

Người bình thường như hắn đương nhiên không hiểu được khái niệm sát khí.

Lâm Phôi trở lại ký túc xá, bỗng nhiên ở trong nội tâm làm ra một cái quyết định, đó là phải khiến học viện cải biến, nếu Ngụy Tứ Hải cùng thế lực bên ngoài trường hy vọng khiến học viện tiếp tục hỗn loạn, vậy bản thân nghĩ biện pháp làm cho học viện trở nên an bình, rồi xem bọn hắn định làm gì, cũng nhìn xem cái đuôi của Ngụy Tứ Hải có lộ ra hay không.

Lâm Phôi nằm trên giường, mọi người tắt đèn để đi ngủ, Lâm Phôi bỗng nhiên nói: "Ta quyết định rồi, ta sẽ dẫn các ngươi chinh phục Học Viện Ngọc Lan."

Mọi người đều mở to hai mắt, trong ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn kích động.

Lâm Phôi mỉm cười: "Ta muốn chinh phục Học Viện Ngọc Lan, sau đó cải biến bầu không khí này, vì vậy các ngươi đừng nghĩ về sau sẽ đi theo ta xưng bá trường học, hay là lăn lộn hắc đạo, nếu không ta thà rằng không nhận các ngươi nữa, các ngươi còn muốn theo ta không?"

Ngô Quân lạnh lùng nói: "Phôi ca, chỉ cần là quyết định của ngươi, ta đều ủng hộ!"

Ngô Mạnh Kiệt kích động nói: "Ta cũng như vậy, bất kể là làm lão đại trường học, hay là cải biến trường học, nghe đều đủ kích thích, ta nhất định sẽ ủng hộ đến cùng."

Trang Tất Phạm cười nói: "Cái kia... Thực lực của ta không đủ, Phôi ca không chê ta gây cản trở là được."

Phạm Hàm Ninh nói: "Ta cũng giống như vậy."

Ngô Quân lạnh lùng nói: "Vương Hoành Vĩ tuy rằng không có ở đây, nhưng nếu có mặt, hắn nhất định sẽ là người thứ nhất đồng ý, vì vậy ký túc xá coi như là đều đứng về phía Phôi ca rồi."

Mọi người nhao nhao nói chuyện.

Lâm Phôi nói: "Tốt, Ngô Quân đi các phòng ký túc xá một chuyến, gọi hết lão đại khoa máy tính từ năm nhất đến năm ba tới đây cho ta."

Ngô Quân nói một tiếng tốt, những người khác đều kích động ngồi dậy, bọn hắn chưa bao giờ kích động tới như vậy, ngay ở một tuần trước, bọn hắn nhìn thấy ai cũng phải cúi đầu khom lưng yếu thế, mà sau một thời gian ngắn, bọn hắn hiện tại đã là tiểu đệ đi theo Lâm Phôi, địa vị cũng là nước lên thì thuyền lên, hiện tại bọn hắn cảm thấy được, thái độ của mọi người trong khoa máy tính đối với mình đã có chuyển biến rất lớn, nếu thật sự có một ngày có thể xưng bá Học Viện Ngọc Lan, vậy địa vị bọn hắn còn cao tới mức nào?

Rất nhanh, mười một lão đại khác đã xuất hiện, trong ký túc xá đầy ắp người.

Những người này đi tới, kẻ nào cũng lộ vẻ cung kính, bất kể là năm nhất hay là năm ba, tất cả đều kêu một tiếng chào Phôi ca.

Lâm Phôi cười nói: "Các ngươi gọi ta một tiếng Phôi ca, ta cũng không thể bạc đãi các ngươi, từ nay về sau, các ngươi đều là người của ta, bao gồm ngươi, bao gồm các tiểu đệ thuộc hạ của ngươi, ta thu hết, về sau người nào dám bắt nạt các ngươi, vậy tương đương với bắt nạt Lâm Phôi ta, ta sẽ ra mặt giúp các ngươi, không có ý kiến gì chứ?"

Lâm Phôi vừa hỏi, vừa quan sát mấy người này, mấy người năm nhất đều lộ ra thái độ rất kính sợ, năm hai năm ba thì có chút mâu thuẫn, Lâm Phôi ở trong nội tâm cũng hiểu được, năm hai mặc dù biết bản thân có bản lĩnh, nhưng mà dù sao bọn hắn trước kia đã theo chân Trương Xuân Lôi lăn lộn, Trương Xuân Lôi bị bản thân đuổi ra khỏi Học Viện Ngọc Lan, bọn hắn ở trong nội tâm vẫn có chút khúc mắc.

Về phần đám năm ba, để bọn hắn nghe theo một kẻ năm nhất, hiển nhiên trong nội tâm sẽ không cam lòng, lúc trước bọn hắn bị ép đáp ứng ước thúc kỷ luật lớp, bọn hắn đã cảm thấy đủ ấm ức, mà bây giờ Lâm Phôi càng là trực tiếp bảo bọn họ thuần phục Lâm Phôi, những người này có thể lên làm lão đại cũng đều là kẻ cương quyết bướng bỉnh, sao có khả năng tâm phục khẩu phục?