Cô tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, thần thức mạnh hơn Trúc Cơ sơ kỳ bình thường rất nhiều.
Hai người không có ý định che đậy khí tức, cô có thể cảm nhận được rất rõ, cho dù là người thanh niên anh tuấn đẹp trai bên cạnh, khí tức cũng không kém Vân Thiên Không cao thủ Tiên Thiên của Lạc gia.
Lão giả bên cạnh, lại càng có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung.
Hai cao thủ xa lạ tự dưng đến thăm, trong chớp mắt mồ hôi lạnh chảy từ trán cô xuống, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
- Tiểu Vũ, lúc này chị không đói bụng, em đi về trước đi, đừng để bất luận ai tiến ra, đúng rồi, nói cho ông nội Tần và ông nội Lạc, có khách đến thăm hỏi.
Vẻ mặt Chu Hiệt không đổi nói.
Tiểu Vũ chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua hai người, tươi cười trên mặt cũng mất theo.
- Chị Chu, chị cẩn thận một chút, em lập tức đi gọi ông nội Tần.
Tiểu Vũ nắm tay Chu Hiệt, trong mắt tràn đầy lo lắng, đi vào trong biệt thự.
Cô vừa đi vừa nhìn Chu Hiệt, giống như sợ quay người lại không còn nhìn thấy Chu Hiệt nữa.
Chu Hiệt xoay người lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người vừa tới.
- Hai người là ai, đến Mạc gia chúng tôi làm gì?
Lão giả và Vạn Giang Minh nhìn chằm chằm Chu Hiệt, mắt nheo lại.
- 19 tuổi, Trúc Cơ sơ kỳ, kiếm tu cũng không tệ, cô có quan hệ gì với Mạc Phàm?
Lão giả hài lòng nói.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng khiến người ta có cảm giác uy nghiêm không thể trái nghịch.
- Mạc Phàm là sư phụ tôi.
Chu Hiệt nắm chặt trường kiếm trong tay, vẻ mặt cảnh giác nói.
- Đồ đệ của Mạc Phàm sao?
Lão giả và Vạn Giang Minh khẽ nâng mí mắt lên, chỉ là khẽ nâng mà thôi.
Sư phụ nhận vào cửa, tu hành ở người.
Cho dù sư phụ giỏi đến mấy, nếu gặp đồ đệ vô dụng không thể dạy dỗ, cũng vô kế khả thi.
Trừ chuyện đó ra, linh khí trên Địa Cầu khô kiệt, rất khan hiếm linh thảo, công pháp thất truyền, cho dù là đại thế gia muốn bồi dưỡng ra một Trúc Cơ kỳ cũng càng ngày càng không dễ như vậy.
Mạc Phàm chỉ mới 17, 18 tuổi, ngay cả đồ đệ cũng không nhiều tuổilắm, vậy mà đồ đệ cũng tới Trúc Cơ sơ kỳ, hơn nữa không phải Trúc Cơ sơ kỳ bình thường.
Dáng người Chu Hiệt hơi gầy yếu chút, nhưng khí tức trầm ổn, thần thức ngưng thực, toàn thân có sắc bén chi khí như có như không, chắc chắn Trúc Cơ sơ kỳ bình thường không phải đối thủ của cô.
Mạc Phàm có thể nuôi dưỡng được đồ đệ như vậy, quả nhiên không hổ là thiếu niên tông sư.
- Thanh Bang, đến để báo thù.
Lão giả lạnh nhạt nói.
Rõ ràng là đến báo thù, giọng điệu của ông ta đơn giản như tới lấy đồ trong túi.
- Thanh Bang?
Đồng tử Chu Hiệt co rút lại.
Mạc Phàm dùng ba chiêu giết chết cao thủ nước ngoài, cao thủ nước ngoài kia là người của Thanh Bang, chuyện này sau đó cô mới biết, còn cố ý điều tra bối cảnh của Thanh Bang, hiện giờ Thanh Bang phái cao thủ tới báo thù sao?
Một tay cô đặt lên trên kiếm, lông mày nhíu chặt lại, lạnh lùng nói:
- Muốn báo thù, qua cửa của tôi trước rồi nói sau.
“Két!” Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ về phía hai người Vạn Giang Minh.
Lão giả lắc đầu, cười khinh thường.
Ở trong mắt ông ta, Chu Hiệt giống như cây nhỏ trước cơn gió xoáy, tuyên bố muốn đỡ gió xoáy này.
Ông ta còn có thể hủy rừng rậm nguyên thủy, một cây nhỏ mà không chém được sao?
- Giang Minh, Mạc Phàm giết sư đệ con, con giết đồ đệ của Mạc Phàm trước đi.
- Dạ, nhị sư thúc.
Vạn Giang Minh chắp tay với lão giả, khi dời mắt nhìn Chu Hiệt, ánh mắt trở nên phát lạnh, như lợi kiếm hàn băng.
Anh ta chậm rãi đi về phía Chu Hiệt, chỉ là một bước, rõ ràng như xa mười thước, khi bước chân hạ xuống đã đến bên cạnh Chu Hiệt.
Một tay anh ta vươn ra, khẽ đẩy, đơn giản giống như đẩy cửa.
Nhưng chỉ một chưởng như thế mới ra, một thủ ấn chừng cỡ một người xuất hiện, đánh mạnh về phía Chu Hiệt.
Thủ ấn còn chưa tới người Chu Hiệt, kình phong vù vù như có thể thổi bay người ta xuất hiện, nếu đánh trúng người, chỉ sợ cho dù là một chiếc xe con cũng bị đánh vỡ.
Đôi mắt Chu Hiệt mở to, trong mắt lộ ra chút bối rối.
Tụ khí thành binh, Tiên Thiên Tông Sư?
Trường kiếm trong tay cô run lên, một đóa hoa sen màu xanh huyễn hóa mà ra, vẫn thổi về phía Vạn Giang Minh.
- Kiếm thuật không tệ, đáng tiếc cô quá yếu.
Khóe miệng Vạn Giang Minh cong lên nụ cười tà mị, tay hơi trầm xuống.
Anh ta đã đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, đều từng giết chết cao thủ Tiên Thiên nước ngoài dám đối địch với Thanh Bang, chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ có thể làm gì anh ta?
“Phốc!” Hoa sen màu xanh chỉ kiên trì được một lát, giống như ngọn nến tắt trong gió to, đại thủ ấn đánh về phía Chu Hiệt, trong chớp mắt đã đến trước người cô.
Sắc mặt Chu Hiệt thay đổi, môi son khẽ mở.
- Nhiếp Hồn!
Đôi mắt cô lập tức biến thành màu máu, như hai mặt trăng treo cao.
Tươi cười của Vạn Giang Minh cứng đờ, đại thủ ấn bị kiềm hãm, ngây ra như phỗng, giống như bị trúng ma pháp.
Trường kiếm của Chu Hiệt chớp lóe thanh mang, trường kiếm như tia sáng đâm về phía mi tâm Vạn Giang Minh, tốc độ vô cùng nhanh.
- Ừm, pháp thuật, ngưng kiếm như tơ?
Trong mắt lão giả không bận tâm xuất hiện gợn sóng, nhưng không có ý định ra tay.
Không đợi tia kiếm màu xanh đâm đến, mắt Vạn Giang Minh nheo lại, vẻ mặt khôi phục như thường, trong hai mắt xuất hiện vẻ phẫn nộ.
Một tiểu nha đầu, thiếu chút nữa giết chết anh ta.
- Muốn chết!
Tay còn lại nhanh như tia chớp bắt được tia kiếm màu xanh, khẽ bóp chặt.
“Keng keng keng!” Trường kiếm bị cắt ra thành vài đoạn, đại thủ ấn đánh về phía Chu Hiệt.
Rầm một tiếng thật lớn, thân thể Chu Hiệt lập tức bay ra ngoài như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng.
Máu tươi từ miệng và hổ khẩu tay Chu Hiệt bắn ra, tạo thành một vùng huyết vụ trong không trung.
“Rầm!” Chu Hiệt bị đánh vào trên ngọn núi giả ngoài biệt thự, tảng đá vỡ nát.
“Khụ khụ!” Lại một bãi huyết dịch phun từ trong miệng Chu Hiệt ra.
Vạn Giang Minh thấy Chu Hiệt trúng một đại thủ ấn của mình mà vẫn chưa chết, nhíu mày lại.
Cho dù anh ta chỉ dùng một phần lực lượng, cũng đủ giết chết Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà cô gái này không chết.
Anh ta đi nhanh về phía Chu Hiệt, muốn đánh thêm một chưởng.
Lúc này một giọng nói non nớt truyền từ bên cạnh đến.
- Người xấu, dừng tay, không được phép làm hại chị Chu Hiệt, nếu anh tìm anh trai tôi báo thù, thì tìm Mạc Vũ tôi đây này.
Bóng người chớp lóe, Tiểu Vũ đi từ trong biệt thự ra, chạy đến bên cạnh Chu Hiệt, vội vàng lấy một viên Tinh Khí Đan ra đưa chocô.
- Chị Chu, chị ăn viên đan dược này trướcđi.
Chu Hiệt thấy là Tiểu Vũ, sắc mặt vốn trắng bệch lại khó coi vài phần, quát lớn nói:
- Tiểu Vũ, không phải chị bảo em đi gọi ông nội Tần và ông nội Lạc, không cho em ra ngoài sao?
Tụ Linh Trận Pháp được Mạc Phàm bổ sung nên mạnh hơn, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư cũng không hẳn xông vào được, chỉ cần Tiểu Vũ đi vào, không ai có thể làm gì Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ không đi thông báo người khác thì thôi, còn tự mình chạy ra.
- Em…
Tiểu Vũ khóc lóc nước mặt đầy mặt, vẻ mặt ấm ức và xoắn xuýt.
Cô vốn định đi gọi người, nhưng còn chưa đi xa, liền nghe thấy tiếng động thật lớn bên ngoài.
Bình thường Chu Hiệt rất tốt với cô, giống như chị gái, cô thấy Chu Hiệt gặp nguy hiểm, liền gọi to vào trong biệt thự, không quản có người nghe thấy hay không, liền chạy ra ngoài.
Chu Hiệt nhíu mày, cô nhiều tuổi hơn Tiểu Vũ không ít, sao không biết tâm tư của Tiểu Vũ.
- Tiểu Vũ, nghe lời, mau quay về đi, ở đây có chị là được.
Nếu Tiểu Vũ không đi, vậy sẽ không đi được nữa.
- Hai người ai cũng không đượcđi, nhất là tiểu nha đầu này.
Vạn Giang Minh đã đến bên cạnh hai người, một tay giơ lên, đại thủ ấn lại xuất hiện, mạnh hơn vừa rồi vài phần.
Mắt Chu Hiệt và Tiểu Vũ mở to, khuôn mặt trắng bệch.
Lúc này, một giọng nói có lực truyền từ bên cạnh đến.
- Hai vị, bắt nạt hai đứa bé rất thú vị sao?