Phổ Hoằng mới mở miệng, Chu Trường Hoằng lập tức nhíu mày, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ông ta sợ nhất Phổ Hoằng sẽ ra tay với Mạc Phàm.
Sau lưng Phổ Hoằng là Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, Mạc Phàm lại chỉ có một mình, không thể so sánh được.
Nếu cho Mạc Phàm một khoảng thời gian, chưa đến 10 năm, tất nhiên Mạc Phàm sẽ không sợ Thiếu Lâm Tự.
Bây giờ Mạc Phàm có thể đánh bại Tiên Thiên Tông Sư, 10 năm sau, chỉ sợ tìm cả Hoa Hạ cũng không có người đối địch được cậu, nhưng bây giờ không được.
Hòa thượng bên cạnh Phổ Hoằng đại sư cười đắc ý, biểu cảm như đang xem trò hay.
Anh em Hoa gia và Lạc Tử Yên cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Việc xấu trong nhà bọn họ bị Mạc Phàm vạch trần, tất nhiên bọn họ không có hảo cảm với Mạc Phàm.
Nhất là Lạc Tử Yên, ước gì có thể đi lên chém Mạc Phàm mấy đao, sau đó dùng kim bịt miệng Mạc Phàm lại.
Phổ Hoằng nói xong lại nói thêm một câu.
- Chẳng lẽ đây là mục đích học y của Mạc đại sư, chỉ vì khoe khoang năng lực của mình, không hành y tế thế?
- Phổ Hoằng đại sư, Mạc đại sư không phải là người như vậy, cậu ấy dùng Tứ Tham Thang chữa trị cho tất cả người bệnh bị nhiễm superSARS, nếu không có cậu ấy, không biết có bao nhiêu người chết vì bệnh truyền nhiễm rồi.
Hoa Tiểu Linh yếu ớt giải thích.
Theo ý cô, nếu như vậy còn không phải hành y tế thế, vậy không có bác sĩ tốt nữa rồi?
- Tiểu Linh, cô đang nói chuyện giúp ai thế?
Lạc Tử Yên liếc Hoa Tiểu Linh, vô cùng bất mãn nói.
Hoa Tiểu Linh nhíu mày, cúi đầu, không biết nên nói gì nữa.
- Hoa tiểu thư nói cũng không sai, Mạc đại sư là người giải trừ bệnh dịch, cứu vớt không ít người, nhưng 7 ngày sau Mạc đại sư mới lấy ra phương thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, trong mấy ngày này có hơn trăm người vì vậy mà chết, theo tôi được biết trăm người chết này, Mạc đại sư đổi lấy Tần gia cúi đầu và sản nghiệp gia tộc thịnh vượng, tôi nói không sai chứ, Mạc đại sư.
Phổ Hoằng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lạnh lùng nói.
Phổ Hoằng giải thích như vậy, ánh mắt Hoa Tiểu Linh nhìn Mạc Phàm thay đổi vài phần, không còn kính sợ như trước.
Nhân bất vi kỷ, nhưng vì ham muốn cá nhân cố ý không lấy phương thuốc ra, khiến hơn trăm người chết, đây quả thật không phải hành vi của một bác sĩ nên làm.
- Mạc đại sư, chuyện này là thật sao?
Hoa Tiểu Linh hỏi, trong đôi mắt đều là chờ đợi.
- Tiểu Linh, đừng nghĩ Mạc đại sư hoàn mỹ như thế, người nào không phải vì chính mình.
Lạc Tử Yên nhíu mày, cười mỉa nói.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, Phổ Hoằng này vì muốn gây phiền phức cho hắn, lấy được không ít tài liệu về hắn.
Ngày thứ tư hắn đã lấy Tứ Tham Thang ra, còn thành công chữa trị 10 người bệnh có triệu chứng nghiêm trọng, có người bị lợi ích che mờ mắt, cố đè ép tin tức này ba ngày, lúc này mới khiến trăm người tử vong, mấy ngàn người bị lây bệnh.
Còn vì phương thuốc Tần gia cúi đầu trước hắn, xưởng dược nhà bọn họ chậm rãi buôn bán phát đạt, hắn càng không cần giải thích làm gì.
Hắn đường đường là y tiên bất tử thích làm gì thì làm thế đó, không cần giải thích với bất luận kẻ nào.
Nếu nói khiến kẻ địch cúi đầu, khiến người nhà hắn sống càng tốt hơn, vậy hắn tình nguyện sai ngàn sinh muôn đời.
- Hoa tiểu thư, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, tôi không cần giải thích cho bản thân mình, nếu muốn biết đáp án, tự mình đi tìm là được.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Tiểu Linh, nghe thấy chưa, Mạc đại sư cô mời đến đang chột dạ, không giải thích là không giải thích được.
Lạc Tử Yên châm chọc khiêu khích nói.
Hoa Tiểu Linh sửng sốt, trong mắt có thêm thất vọng.
- Tôi sẽ đi tìm đáp án.
Mạc Phàm lạnh nhạt liếc nhìn Lạc Tử Yên, người phụ nữ này mới bị giáo huấn, còn chưa tỉnh ngộ sao.
- Nhị phu nhân, nếu bà không quản miệng mình thật tốt, tôi không ngại tự mình nói ra, hai tháng nay bà phát sinh quan hệ với tổng cộng bao nhiêu người đâu.
Vẻ mặt Lạc Tử Yên ngẩn ra, lông mày nhíu lại, hai mắt gần như sắp phun lửa.
Lúc này bà ta ước gì có thể xé Mạc Phàm ra thành mảnh nhỏ, sau đó ném lên núi cho sói ăn.
Thân là nhị phu nhân Hoa gia, ở thành phố Nam Sơn có ai dám nói chuyện với bà ta như vậy?
- Cậu…
Bà ta mới nói một chữ, lại không cam lòng câm miệng.
Mạc Phàm vừa nói bà ta mang thai là thật, còn kết luận không phải con của Hoa Phong, rõ ràng đã biểu lộ thực lực.
Nhỡ đâu Mạc Phàm thực sự biết tà môn ma đạo gì đó, khiến bà ta nói thật, bà ta không bị Hoa Phong đánh chết mới lạ.
“Rầm!”
- Xú tiểu tử, cậu nói thêm câu nữa, có tin tôi cho cậu có vào mà không ra, còn diệt cả Tưởng gia hay không?
Hoa Phong không thể nhịn nổi nữa, đập bàn chỉ Mạc Phàm quát.
Ông ta đường đường là một đại nam nhân, Mạc Phàm nói ông ta không có khả năng sinh con, đã khiến ông ta tức muốn chết rồi.
Vậy mà Mạc Phàm còn uy hiếp vợ ông ta, muốn vợ ông ta mở miệng nói phát sinh quan hệ với bao nhiêu người.
Hoa Phong mới mở miệng, mấy vệ sĩ ngoại quốc mặc tây trang ở cửa lập tức đi vào, đi về phía Mạc Phàm.
- Ông sao?
Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt phát lạnh.
- Có tôi ở đây, ông không làm được gì đâu.
Hàn quang trong mắt Mạc Phàm lóe lên, không thấy hắn có bất luận động tác dư thừa gì.
“Rầm!”
Hoa Phong vừa rồi còn hùng hổ như bị lực lượng vô hình đụng phải, trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào một cây cột, lúc này mới dừng lại được.
Tất cả mọi người ở trong phòng khách đều sửng sốt.
Có chuyện gì thế này?
Một người đang rất tốt, bị Mạc Phàm nhìn thoáng qua, sao lại bay ra ngoài?
- Pháp thuật!
- Có quỷ sao?
Lạc Tử Yên sợ tới mức lùi vào góc ghế sô pha, vô cùng hoảng sợ nhìn bốn phía.
Trên ghế chủ tọa, sắc mặt Hoa Vinh cũng vô cùng khó coi, mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Ngoại trừ quỷ bọn họ không nhìn thấy được, đánh bay người còn có thể là gì?
Chu Trường Hoằng có danh tiếng xua thần ngự quỷ ở thành phố Nam Sơn, xem ra Mạc đại sư nhỏ tuổi này cũng như vậy.
- Mạc đại sư, cậu, cậu muốn làm gì, ở đây là Hoa gia chúng tôi.
Hoa Vinh nói.
- Chẳng có gì, câm miệng là được, còn nữa tôi rất ghét bị người ta uy hiếp.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn vốn có ý tốt đến xem bệnh tình của Hoa lão gia tử, ai biết đám người này hết một tới hai, hết hai lại tới ba khiêu khích hắn.
Hắn không có hứng thú ra tay với mấy con cháu phú gia tự cho mình là đúng, nhưng cũng không phải hắn không thể ra tay.
Động vào vảy ngược của hắn, đừng nói là ba người bọn họ, cho dù là Hoa lão gia tử hắn cũng không tha.
Mạc Phàm vừa ra tay, Phổ Hoằng đại sư cất tràng hạt, hai tay tạo thành hình chữ thập.
- A di đà Phật, Mạc thí chủ, nhị công tử chỉ nói cậu một câu, cậu lại ra tay như vậy, sát khí trên người cậu quá nặng rồi.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu Trường Hoằng vô cùng khó coi.
Cuối cùng cũng đến nhắc nhở lần ba, lần này không hay ròi, sớm biết thế ông ta đã ra tay giáo huấn vài người thay bọn họ rồi.
Phổ Hoằng mở miệng, lúc này sắc mặt Hoa Vinh chuyển biến tốt hơn chút.
Lạc Tử Yên hoảng sợ, đồng thời trong mắt xuất hiện chút dữ dằn.
Hoa Phong vừa đứng dậy cũng nghiến răng, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ.
Dám đánh ông ta bị thương ở Hoa gia, chờ chết đi.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, nhìn về phía Phổ Hoằng đầy khinh thường.
- Phổ Hoằng đại sư đúng không, những lời ông vừa mới nói, tôi có thể coi là nhắc nhở lần ba không?