Chương 20: Phiền phức tới

- Ha ha lão tử thành công rồi. Ha ha.

Hai ngày trôi qua, tiếng kêu trong Long Trì cũng đã hoàn toàn tắt ngấm, nhưng bỗng nhiên một tiếng cười to lập tức vang lên.

Ngay sau đó là một thân ảnh từ dưới hồ nước đỏ tươi bay vụt lên. Thân ảnh kia chính là Phong Thiên Long, một ngày đầu tiên hắn cũng chỉ ngồi trên bờ Long Trì hấp thu Linh khí tu luyện Thiên Ma Luyện Thể Thuật. Nhưng mà đến ngày thứ hai thì theo như yêu cầu của Hệ Thống hắn đã nhảy ùm xuống nước trực tiếp hấp thu Linh dịch bên trong tẩy luyện thân thể.

Mà quá trình này so với lúc trên bờ còn thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần, nhiều lần hắn rất muốn từ bỏ nhưng cuối cùng hắn cũng cắn răng tiếp tục tu luyện. Kết quả là qua thêm một ngày thì hắn cũng đã hoàn thành tầng đầu tiên của Luyện Da, Thiết Bì thể.

Hiện tại làn da trên người hắn đã biến thành một màu xám kim loại vô cùng cứng rắn. Từng múi thịt trên người như kim thiết hữu lực, kể cả da mặt hắn cũng phủ lên một màu kim loại. Hiện giờ trông hắn không khác gì một thiết nhân vừa được đút ra, điểm duy nhất khác biệt chính là đôi mắt đang ẩn chứa thần sắc vui vẻ kia thôi.

- Thử xem thân thể ta hiện tại ra sao.

Hắn khẽ nói sau đó phóng nhanh đến chỗ vách đá, đánh ra một quyền.

Oanh.

Một tiếng oanh vang, vách nham thạch được trận pháp gia cố vậy mà bị hắn oanh ra một lỗ hổng bằng nắm tay. Phải biết rằng vách đá này cho dù là Kết Đan trung kì cũng không thể làm ra được gì vậy mà bị hắn cứng rắn đục ra một lỗ.

Hơn nữa một quyền này của hắn cũng chỉ thuần túy là dùng sức mạnh nhục thể đánh ra, không hề có một chút Nguyên Lực nào. Cái này cho thấy nhục thân của hắn hiện tại còn mạnh mẽ hơn so với Kết Đan trung kì bình thường. Như vậy đủ thấy uy lực của Thiết Bì kinh khủng cở nào.

Nhưng đây chỉ mới là Thiết Bì đứng chót trong ba loại Luyện Da mà đã kinh khủng như vậy rồi. Vậy còn Ngân Bì, Kim Bì thì sẽ ra sao chứ, thậm chí Luyện Cốt, Luyện Huyết,... ở trên nghĩ thôi đã khiến hắn hào hứng rồi.

Nhưng mà cảm giác đau đớn kia nghĩ thôi cũng khiến hắn lạnh lẽo cả người, hơn nữa trong mô tả có nói rõ càng lên cao sẽ càng khó luyện, mức độ thống khổ càng tăng thêm.

- Tới đâu tính tới đó thôi. Hiện giờ ta cũng nên ra ngoài thôi.

Hắn thở ra một hơi, ngay sau đó làn da màu kim thiết của hắn cũng nhanh chóng trở lại bình thường, làn da lần nữa trở nên trắng bóng như ngọc. Lấy ra mấy bộ y phục mặc vào sau đó thu dọn một chút hắn mới đi ra khỏi Long Trì.

Hắn tu luyện từ trưa hai ngày trước, đến ngày hôm nay là vừa đúng hai ngày, hiện tại trở ra đã là giờ ngọ rồi, mặt trời nóng bỏng đang hừng hực thiêu đốt phía trên.

- Mặt trời thật là ấm.

Cả ngày ngâm mình trong nước giờ được ánh mặt trời tẩy rửa khiến hắn thoải mái kêu lên một tiếng, vừa bước đi vừa tận hưởng ánh mặt trời ấm áp.

Rất nhanh hắn đã đi từ Long Trì trở lại Động phủ của Tộc trưởng, đang định bước vào trong thì.

- Ngươi là Phong Thiên Long?

Hắn vừa bước nữa chân vào bên trong thì một giọng nói kiêu ngạo từ phía sau vang lên khiến hắn chú ý mà quay lại nhìn.

Lúc này trước mặt hắn đã có thêm mấy người, đi đầu là một tên thiếu niên trạc tuổi hắn. Toàn thân một bộ bạch y phiêu dật cộng thêm một khuôn mặt khá anh tuấn, tuy có thua kém hắn một chút nhưng cũng đủ chuẩn để làm một Tiểu Bạch Kiểm.

Mà phía sau lưng hắn còn có mấy tên khác, toàn bộ đều mặc trang phục của hộ vệ. Đằng sau còn có một lão già khác, lão chừng ngoài ngũ tuần nét mặt già nua nhưng mà trong mắt lại lấp lánh tinh quang. Khiến hắn kinh ngạc là toàn bộ mấy tên hộ vệ kia đều có tu vi Trúc Cơ trung kì, còn riêng thanh niên kia cũng có tu vi Trúc Cơ sơ kì nhìn dáng vẻ kia của hắn rõ ràng là một tên công tử bột nào đó rồi.

Mà lão già kia lại là một Kết Đan trung kì thực lực không kém tý nào. Nhưng khiến hắn kinh ngạc là theo như trí nhớ của hắn thì không có tên công tử Long Tộc nào có bộ dạng như vậy.

Mà nhìn thái độ tên này hình như là đến kiếm chuyện, nhưng mà dù là cố chủ hay hắn thì trước nay hình như cũng không có đắc tội với ai mà.

- Đúng vậy, ta chính là Phong Thiên Long.

Không biết đối phương là ai nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của hắn, đối phương có muốn kiếm chuyện thì hắn cũng sẵng sàng tiếp hết.

- Được lắm, ta cảnh cáo ngươi. Sau này tốt nhất tránh xa Thải Anh một chút, nếu không đừng trách Bạch Thiên Hổ ta độc ác.

Thiếu niên kia bỗng nhiên trở mặt, hắn dùng giọng điệu ra lệnh nói với Thiên Long, kiểu như Bố mày là Trùm thiên hạ vậy khiến người ta muốn đập cho một cái.

Mà hắn nghe xong thì não bắt đầu xoay, một chút thông tin về tên này cũng dần xuất hiện. Bạch Thiên Hổ cũng như hắn là một trong những thiên tài của Bạch Hổ Tộc, tuy là chưa gặp lần nào nhưng dù gì cũng là thiên tài với nhau nên cũng có chút hiểu biết về nhau. Mà tên này lại là một cái đuôi của Thải Anh, có lẽ lần này hắn nghe nói đến chuyện Thiên Long đem về một Hồ Nữ nên muốn đến cảnh cáo hắn đây mà.

Hắn đã xác định Thải Anh đã là nữ nhân của mình thì sẽ không có cửa để cho cái hạng tiểu nhân này có chút cơ hội nào.

- Hừ Anh Nhi là lão bà của ta ngươi lấy quyền gì cản lão tử.

Hắn cũng không có chút lui bước thẳng thừng trả lời.

- Ngươi...Phong Thiên Long ta muốn khiêu chiến ngươi, nếu ngươi thua thì không được lại gần Thải Anh nữa bước.

Bạch Thiên Hổ tức tối chỉ vào hắn, gằng lên từng chữ.

- Đánh thì đánh nhưng mà chuyện liên quan đến lão bà thì ta sẽ không đem ra đánh được. Bởi vì Thải Anh không phải là một món đồ, nếu ngươi muốn đánh thì cứ tới.

Thiên Long cũng nhìn hắn lạnh lùng nói, dù bất cứ chuyện gì thì hắn cũng sẽ không đem người thân của mình ra làm vật cá cược. Hắn không thèm nhìn đến ánh mắt của nhân thế, bởi vì bọn người ngoài không thể nuôi hắn mà chỉ có những người thân bên cạnh mới là quan trọng nhất.