Chương 18: Lão công

Sau một phen suy đi tính lại thì cuối cùng đối với vị hôn thê này hắn cũng không nghĩ được đối sách nào cả. Bởi vì theo trong trí nhớ thì một khi cô công chúa nhỏ này mà dùng giọng điệu như vầy thì cho thấy nàng đang tức giận.

Mà chuyện nàng giận chắc chắn là liên quan tới việc hắn dẫn Hồ Mị trở về, bởi vì Phong Thiên Long trước kia cùng với Chu Thải Anh hai người đều có tình cảm với nhau, lại thêm hai người còn có Hôn ước nên từ nhỏ cả hai đều đã xác định lớn lên sẽ kết hôn. Nhưng mà lần này hắn lại dẫn theo Hồ Mị trở về, nàng phỏng chừng đã nghe tin này nên mới nổi giận mà đến đây.

Không nghĩ được gì thì đành nói thật thôi, nghĩ là làm. Hắn đứng dậy từ trên đỉnh tiểu sơn nhảy xuống đi về chỗ có tiếng nói. Mà trong tộc cũng có không ít người bị nàng làm kinh động nhưng nhìn thấy nàng thì ai cũng đoán được chút ít nhưng mà họ rất nhanh chỉ cười một cái rồi thôi không để ý nữa.

Mà khi hắn đến bên ngoài động phủ tộc trưởng thì đã nhìn thấy được một thiếu nữ khoát trên mình một bộ xiêm y hỏa hồng sắc đang đứng đó. Thiếu nữ này thoạt nhìn chừng mười bảy, mười tám tuổi trạc tuổi hắn.

Nét mặt thanh thuần xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan cùng làn da trắng noãn như ngọc, mày liễu, mắt phượng, mũi cao, môi đỏ. Tuy là còn có vài nét non nớt nhưng cũng đã ra dáng một mỹ nhân, hứa hẹn sau này khi trưởng thành nhất định là một hồng nhan họa thủy.

Mà hiện tại mỹ nhân này nét mặt vô cùng lạnh lẽo đang đứng yên tại chỗ mà nhìn chằm chằm vào hắn đang từng bước lại gần.

- Thải Anh...

Khi hắn còn cách nàng chừng chục bước chân thì đã cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt nàng nên muốn mở miệng nói gì đó như lời chưa thốt ra hết thì đã bị cắt ngang.

- Tên khốn ta muốn giết ngươi.

Nàng hết lên một tiếng, trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một cây trường tiên hỏa hồng sắc lại còn có hỏa diễm như ẩn như hiện, rõ ràng đây không phải phàm vật. Nàng vừa nói xong đã vung vẩy trường tiên bắt đầu công kích hắn, trường tiên vừa xuất đã mang theo hơi nóng hừng hực phóng tới hắn.

Tuy nàng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn nhưng cộng thêm trường tiên này thì đã có thể đối kháng với Luyện Khí tầng năm, tầng sáu mà vẫn có thể thắng. Bởi vì Liệt Diễm Tiên này là một Hoàng Cấp Vũ khí, hỏa diễm của nó có thể tổn thương cả Trúc Cơ kì nếu chủ nhân có đủ sức phát huy.

Mà hắn đã là Trúc Cơ rồi nên với sức mạnh của trường tiên kia cùng với tu vi của nàng thì không thể nào làm cho hắn bị thương tẹo nào cả. Vì vậy hắn đã nghĩ ra được một kế.

Hắn vẫn đứng yên một chỗ, không thèm nhúc nhích chút nào để mặt cho trường tiên hỏa diễm kia quất thẳng vào người. Nàng nhìn hắn như vậy thì trong mắt rõ ràng xuất hiện sự lo lắng, nàng tuy ngoài miệng là muốn giết hắn nhưng thực ra cũng chỉ là giận lên mới nói thôi. Ai bảo hắn dám lấy người khác trước khi lấy nàng cơ chứ.

Bình thường với thực lực hắn có thể dễ dàng tránh đi một tiên của nàng nhưng mà hôm nay chẳng lẽ đầu hắn bị vô nước hay sao mà cứ đứng trơ ra đó chứ,nàng thấy hắn căn bản không né không tránh, lại càng không phòng thì trong lòng bắt đầu quýnh lên rồi.

Chát.

Một tiếng roi da đánh vào da thịt vang lên, trường tiên nóng rực cứ như vậy đánh thẳng lên người hắn, đem quần áo hắn đốt cháy không ít lộ ra da thịt bên trong, mà chỗ da thịt ấy nhanh chóng xuất hiện vài chỗ máu, rất nhanh toàn bộ chỗ mà trường tiên đánh trúng đều rơm rớm máu và.

Phụt.

Hắn sau khi ăn trọn một tiên kia thì nhanh chóng phun ra một ngụm máu sau đó bắt đầu lảo đảo ngã xuống. Nhưng mà hắn chưa kịp tiếp đất thì đã có một chỗ mềm mềm, thơm thơm để hắn tựa vào.

Vâng và đó chả phải cái gì khác chính là bộ ngực rộng lớn ý lộn mềm mại của vị hôn thê Chu Thải Anh kia. Ngửi thấy mùi thơm trên người giai nhân cùng với cảm giác mềm mại kia thì cuối cùng hắn cũng hiểu tại sau trong phim Chưởng của tàu có rất nhiều đại anh hùng thích lúc bị thương được nằm trong lòng mỹ nhân rồi, bởi vì cái cảm giác này rất là thoải mái.

- Tên ngốc sau ngươi không tránh đi, hức.

Nàng đưa tay lau máu trên khóe miệng hắn, vừa nói mà lúc này khóe mắt cũng đã có chút lệ rồi.

- Khục...khục...là ta có lỗi với nàng...đương nhiên ta sẽ để nàng...khục nàng giết ta cũng sẽ không...sẽ không đánh trả...miễn sao nàng hết giận là được.

Hắn vô cùng "suy yếu" vừa nói vừa ho khan.

- Ta...ta chỉ là giận dỗi nhất thời thôi mà vật mà ngươi cũng không biết tránh, ngươi xem bây giờ thành ra như vầy ngươi nói ta sau này phải làm sao hả.

Nàng vừa lau đi huyết dịch nơi khóe miệng hắn, vừa kiềm chế nước mắt nói.

- Chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta thì...thì ta xin hứa nhất định sẽ...sẽ hảo hảo lo cho nàng cả đời.

Hắn lại cất tiếng.

- Ta tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi không có được chết, phải lo cho ta.

- Được rồi hảo lão bà, ta nhất định sẽ lo cho nàng.

Hắn bỗng nhiên từ trong người nàng bật dậy, hôn lên mặt ngọc của nàng một cái, mà trong lúc bật dậy hắn còn cố ý cọ vào hai tiểu bạch thỏ của nàng một cái nữa.

- Ngươi ngươi...

Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn, rõ ràng là đã bị nàng đánh đến hấp hối rồi nhưng bây giơ lại có thể như vậy.

- Hắc hắc lão bà của ta, lão công nàng không có sao hết a. Nhưng mà lời nàng hứa nhất định phải giữa lời đó.

Hắn nhìn nàng cười gian một tiếng sau đó đưa tay lau nhẹ lên chỗ vết thương, chỉ thấy chỗ vết thương vốn bần tím rỉ máu nhanh chóng lành lại. Thậm chí không có chút sẹo nào, hoàn toàn là da thịt trắng như ngọc.

Thực ra với thân thể có thể chống lại cả Trúc Cơ hậu kì của hắn thì chút đòn đánh đó của nàng dùng để gãi ngứa cho hắn còn không đủ nữa, vết thương đó là do hắn cố ý dùng Nguyên Lực từ bên trong đánh ra sau đó không để thân thể hồi phục. Còn một ngụm máu kia cũng hoàn toàn là do hắn ép ra thôi.

- Ngươi lừa ta, tên xấu xa, khốn khiếp, thối tha,...

Nàng sau khi biết hắn không sau thì thở ra một hơi, nhưng mà nhớ tới hắn lúc nãy lừa gạt nàng lại còn làm cho nàng sợ đến rơi nước mắt thì nhất thời trong nội tâm một cổ uỷ khuất không nói nên lời tràn ra.

Nàng chạy tới không ngừng đấm phình phịch vào trong ngực hắn. Hắn nhìn nàng đánh liên tục vào ngực thì lắc đầu một cái, để nàng đánh mấy cái sau đo hắn nhanh chóng chụp lấy tay nàng.

Nàng ngẩn mặt lên chưa kịp làm gì thì đã bị hắn bá đạo hôn lên đôi môi nhỏ nhắn. Giờ phút này trong đầu nàng theo nụ hôn hắn rơi xuống toàn bộ đều trở nên trống rỗng.

Nương theo đó là chiếc lưỡi hắn bắt đầu tác quái, nó nhanh chóng cạy hàm răng ngọc của nàng ra, như một con rắn nhỏ chui vào bên trong trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Rất nhanh nàng cũng đã hòa nhịp cùng với hắn, hai cái lưỡi như hai con rắn không ngừng quấn lấy nhau phát ra những tiếng chóp chép ướt át.

Không biết từ lúc nào thì tay nàng đã đặt lên cổ hắn, còn tay hắn thì ở trên vòng eo nhỏ nhắn, một cái đang vuốt ve tấm lưng xinh đẹp của nàng. Mãi một hồi sau, khi cả hai đều không thể hít thở được nữa thì mới chịu tách nhau ra, nàng mang khuôn mặt đỏ ửng mê người dấu vào trong ngực hắn, bắt đầu thỏ thẻ.

- Nụ hôn đầu của người ta đã cho ngươi rồi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với ta.

Bốp.

Nàng vừa nói xong đã bị hắn phát mạng một cái vào mộng khiến nàng trợn mắt nhìn hắn.

- Hừ lão bà nàng vừa xưng hô kiểu gì đó.

Nàng nghe hắn nói xong thì ngẩn người một lúc sau đó mới nở một nụ cười vui vẻ, nàng đã có câu trả lời.

- Lão công.

Nàng chôn mặt vào ngực hắn nhẹ nhàng lên tiếng.