Thảo nào những năm gần đây chất lượng nước bãi biển Long Khê ngày càng xấu, hóa ra là do có nhà máy lén xả nước thải ra biển.
Nước thải có màu xanh đậm này trông rất giống nước thải sản xuất của ngành công nghiệp hóa chất.
Nhìn tình trạng của đường ống, có thể đoán đường ống nước thải này đã có mặt ở đây đã vài năm.
Xử lý nước thải công nghiệp là một quy trình bắt buộc đối với doanh nghiệp.
Cách dễ và nhanh nhất chính là chôn trực tiếp đường ống dẫn vào sông hồ gần đó, nhưng không bao lâu nước thải sẽ nhuộm dòng sông thành một cái bồn hoa sặc sỡ đủ loại màu sắc, và bốc mùi hôi thối khó ngửi.
Loại này rất dễ bị Cục Công Thương và Cục Bảo Vệ Môi Trường tặng vé phạt, dám làm như vậy đều là mấy ông chủ lưu manh, đóng phạt xong sẽ không mất quá nhiều thời gian để họ tìm một nơi khác và tiếp tục xả.
Cao cấp hơn một tý, họ sẽ khoan một đường ống sâu vào mạch nước ngầm, trực tiếp dùng máy bơm cao áp để bơm nước thải vào mạch nước ngầm dưới lòng đất.
Phương pháp này rất khó bị phát hiện. Cư dân hiện nay đều sử dụng nước máy, coi như có người rãnh rỗi đào nước giếng để sử dụng, thì cũng chỉ có thể đào ở tầng đất nông.
Nhưng phương pháp này có khuyết điểm rất rõ ràng, tầng nước ngầm bên dưới không gian cũng có hạn, chỉ thích hợp cho các doanh nghiệp sản xuất quy mô vừa và nhỏ. Giống như thông đạo mà chiến xa lãnh chúa mới đi qua, đoán chừng tầm nửa tháng là mạch nước ngầm sẽ bị lấp đầy.
Xả nước thải xuống biển sâu, chắc chắn là phương pháp bí mật và cao nhất. Nước biển mỗi ngày đều có thủy triều lên xuống, và còn có nhiều dòng hải lưu tự nhiên giúp dễ dàng che giấu.
Nước thải chảy ra khỏi đường ống sẽ nhanh chóng bị nước biển pha loãng, màu nước thải ở đây rất gần với nền nước biển sâu, lại càng khó phát hiện.
Đương nhiên, việc xây dựng một đường ống dẫn nước thải ra biển như thế sẽ vô cùng tốn kém, và các doanh nghiệp bình thường không đủ khả năng để làm như vậy.
Nhưng chỉ cần bỏ ra kinh phí để xây dựng, là có thể làm một lần nhàn mãi mãi, tiết kiệm được một khoản chi phí xử lý nước thải rất lớn.
Bãi Long Khê chỉ có mình Diệp Thanh ở, bãi biển bị nước thải làm ô nhiễm. Hiện tại lại phát hiện ống xả thải, chắc chắn phải làm gì đó rồi.
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Thanh là hàn miệng ống, để nhà máy lén xả nước thải kia tạm thời ngưng hoạt động, muốn xả nước thải lại bắt buộc phải cắt đường ống.
Hoạt động dưới nước luôn là một bài toán khó, khỏi phải nói nhà máy kia phải cho người tìm miệng ống để xử lý, e rằng sẽ tốn nhiều công sức.
Vì vậy, nếu dùng kỹ thuật hàn để hàn miệng ống, sẽ làm cho nhà máy kia nghi ngờ. Do ở Trung Vân chỉ duy nhất có hai công ty làm chủ được công nghệ hàn dưới nước, mà nếu họ tìm đến hai công ty đó thì thế nào cũng truy ra mình.
Cho nên, Diệp Thanh trực tiếp đem chiến xa lãnh chúa trở lại nhà máy quái vật, sau đó yêu cầu một tên khổng lồ xanh tìm một khúc gỗ, rồi đục đẽo thành một cái nút chai lớn.
Diệp Thanh dùng dao để khắc lên gỗ một đầu cá voi, cùng dòng chữ tiếng Anh tạo thành một cái LOGO.
“Save of Sea”
Đây là logo của hiệp hội bảo vệ biển. Là một tổ chức quốc tế cực kỳ cường hãn, thường xuyên xuất hiện trên các bản tin, với vòi rồng và trứng thối, chính họ đã cho nổ tung một chiếc tàu săn cá voi ...
Diệp Thanh không có cảm tình tốt với những người nước ngoài quá khích này, nhưng cũng không cảm thấy ghét, do đó lần này cứ để họ làm vật tế thần, dù sao cũng đâu có ảnh hưởng gì tới họ!
Mười phút sau, chiến xa lãnh chúa dùng cánh tay máy kẹp nút chai, men theo hang động dưới đáy biển, trờ lại miệng ống nước thải.
Tốc độ thoát nước của đường ống nước thải này không nhanh, cánh tay máy của chiến xa lãnh chúa có thể dễ dàng nâng vật nặng hàng trăm kg, nên việc nhét một cái nút gỗ vào miệng ống nước thải, chỉ đơn giản như một cái chớp mắt.
Gỗ sẽ nở ra khi ngâm nước, cho nên nó quá thích hợp để làm tắc đường ống.
Mà lúc này, men theo đường ống đi ngược về thềm lục địa.
Một tòa nhà nằm ở phía tây của đại lộ Huân Hải, cách bãi biển Long Khê hơn 15 km, đây là một nhà máy hóa chất quy mô lớn chuyên sản xuất các vật liệu nhựa.
Hệ thống máy bơm tự động và một tháp tăng áp lớn đang hoạt động hết công suất để bơm nước thải trong hồ nước thải công nghiệp vào đường ống dưới đáy biển.
Bộ thiết bị điều áp này được gọi là “Hệ Thống Bơm Cấp Nước Áp Lực Không Âm”, thường chỉ có các nhà máy cấp nước mới lắp đặt loại thiết bị này, để vận chuyển nước trong các đường ống dài.
Quá trình tăng áp đang diễn ra một cách vui vẻ, thì đột nhiên hộp điều khiển hú lên một hồi.
"Dididi...." phát ra một tiếng còi cảnh báo chói tai, Động cơ cũng ngừng hoạt động ngay lập tức.
Một nhân viên đang trực đang ung dung xem TV hoảng hốt, vội vàng chạy lại kiểm tra nguyên nhân.
Áp lực trong ống bị gián đoạn, cho thấy đường ống không thể thoát nước. Nhân viên trực ca vội vã kiểm tra cài đặt áp lực, hy vọng sử dụng áp lực lớn sẽ tống được các tạp vật gây tắc đường ống ra ngoài.
Sau khi hoàn tất cài đặt, hệ thống tăng áp tiếp tục chạy, nhưng hệ thống tăng cường lại tắt ngay sau vài phút.
Nếu không xả được nước thải, hoạt động của một số thiết bị trong phân xưởng sản xuất sẽ bị ảnh hưởng. Nhân viên trực kêu la om sòm, dùng điện thoại gọi ngay cho văn phòng của ông chủ.
Hơn mười phút sau, một người đàn ông bụng phệ, đeo đồng hồ vàng xông vào phòng trực.
“Nước… Tôi không biết cái gì đang chặn đường ống nước thải” Nhân viên trực thận trọng giải thích.
"Mau tăng áp cho tôi. Đường ống mà tắc, không đầy nửa tiếng nữa bể nước thải sẽ đầy." Ông chủ tức giận dậm chân.
"Anh muốn toàn bộ dây chuyền sản xuất phải dừng lại hay sao?”
“Không được, tôi đã đẩy áp lực đến cực hạn rồi." Nhân viên trả lời.
“Cứ tiếp tục như vậy không được dừng lại” Ông chủ nhà máy giận dữ quát.
“Hãy bật áp lực tối đa. Tôi không tin không thông được đường ống”.
Nhân viên phụ trách thiết bị vội vàng gật đầu, chạy đến bàn điều khiển, lạch ca lạch cạch điều chỉnh các thông số để hệ thống tăng áp bỏ qua thiết bị ngắt điện tự động.
Sau nửa phút, hệ thống tăng áp tiếp tục chạy.
Lúc này không còn hạn chế, không khí liên tục chui vào tháp tăng áp và bị nén lại.
Khi các con số trên đồng hồ áp lực nhảy lên, sắc mặt của ông chủ nhà máy ngày càng nghiêm nghị.
Đường ống bị tắc, trước đây cũng từng phát sinh, dòng hải lưu thường mang theo các tạp vật cùng rong rêu, ngẫu nhiên cũng chặn lại miệng ống điều này không có gì lạ. Bình thường những tạp vật này sẽ bị áp lực nước trong đường ống đẩy đi, thậm chí cũng không cần tăng thêm áp lực trong đường ống.
Nhưng bây giờ, khi xả nước thải ra thì lại bị chặn. Đường ống bị nghẽn rất nghiêm trọng, áp lực căn bản không thể làm gì được.
"Bang..."
Một tiếng động lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta, van an toàn lò xo trên đường ống đột nhiên bật lên, và nước thải tràn ra ngoài như vòi rồng phun lửa.
Nhân viên đang làm nhiệm vụ cùng ông chủ nhà máy la hét, tất cả đều chạy không kịp, họ liền bị dòng nước thải phun ra làm ngã xuống đất.
Nước thải màu xanh đen bốc mùi hôi thối, đừng nói là bị ướt như chuột, chỉ cần ngửi một chút là có thể nôn mửa tại chỗ, hiện tại hai người này trực tiếp ngâm mình bên trong như đang tắm bùn vậy.
"Cứu mạng ... Ọe ọe ..." Ông chủ nôn mửa dữ dội, bởi nước thải rơi vào miệng khi ông mở giọng kêu cứu.
………………
Hiện tại, thủ phạm Diệp Thanh đang cất kỹ công cụ gây án, đứng trên đại lộ Huân Hải chờ Vinh Duy, ông chủ của hóa chất Cương Kiệt đến đón mình.
Hôm qua, ông ấy một hai mời bằng được Diệp Thanh đi ăn như một lời cảm ơn, cơm nước xong, còn muốn đưa Diệp Thanh đến nơi đắt đỏ nhất thành phố Trung Vân vui vẻ một chút.
Tốt a ……
Diệp Thanh thừa nhận mình không cưỡng lại được, tối qua Diệp Thanh có tra trên mạng xem nơi đắt đỏ nhất ở Trung Vân, chính là câu lạc bộ giải trí Ngân Cung.
Trên mạng lờ mờ nói, nơi này chỉ dành cho hội viên, người bình thường không có tư cách đi vào.
Một chiếc Bentley Mulsanne màu đỏ hồng dừng lại trước mặt Diệp Thanh, cửa sổ phía sau hạ xuống, lộ ra Vinh Duy vẻ mặt tười cười như hoa.
"Ông chủ Diệp, mau lên xe."