Chương 25: Tự đề cử

Dưới độ sâu ba mét hồ nhân tạo, hai đốm lửa hồ quang xanh đậm lấp lóe chiếu rọi khắp hồ.

Tia lửa nhiệt độ cao tiếp xúc với lớp mặt ngoài của đường ống, lập tức tạo ra vô số luồng khói đen bốc lên mặt hồ.

Những công nhân tinh mắt còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết cắt hình chữ nhật, chậm rãi được lấy ra.

Trên bờ, công nhân không ngừng lớn tiếng hướng về trung tâm hồ, báo cáo nhiệt độ của lò phản ứng.

50 độ, 49 độ, 47 độ, 45 độ...

Nhiệt độ từng chút giảm xuống, làm cho tất cả công nhân cảm thấy đau lòng. Bọn họ đang nghĩ về tiền thưởng, nếu như nhóm nguyên liệu này hỏng hết, cùng lắm chỉ nhận được tiền tăng ca.

Hai vị giáo sư lúc này đang không ngừng gọi điện thoại.

Bọn họ đang thảo luận với những chuyên gia khác trong lĩnh vực công nghiệp hóa chất, xem có công nghệ nào có thể rút ngắn quá trình phản ứng Diethanolamine.

Diệp Thanh cũng chen tới bên bờ, cũng vui vẻ nhìn thợ lặn dưới nước làm việc. Ước chừng lại hơn mười phút trôi qua, tầng ngoài cùng của đường ống đã được cắt ra. Hai tên thợ lặn cấp tốc nổi lên, một người lấy một cái cái kìm.

Đường ống ở giữa là sợi thủy tinh, muốn hàn nối phần hư hại bên trong, nhất định phải cắt sợi thủy tinh ra.

Đã qua 30 phút, hai thợ lặn tận lực, cố gắng dùng kìm cắt những sợi thủy tinh ra. Chỉ là những thứ này vô cùng chắc chắn, ở dưới nước lại rất khó xuất lực, hai thợ lặn nỗ lực rất lâu, mới từ chỗ thủng, loại được một diện tích rất nhỏ.

“Không có thời gian, mấy anh tranh thủ giùm?” Vinh Duy gấp đến mức muốn tự mình lấy cái kìm làm.

Hai người thợ lặn cũng không biết có nghe được hay không, vẫn như cũ chậm rãi mà làm.

Thời gian từng chút từng chút đi qua, Vinh Duy từ lo lắng chuyển thành tuyệt vọng.

Ông chủ Vinh Duy giơ cổ tay nhìn chiếc đồng hồ Vacheron Constantin nhìn, kim phút đã qua một vòng. Nhưng lúc này thợ lặn mới đem sợi thủy tinh cắt ra xong, lộ ra lớp bên trong.

Trong nước có đèn pha, thợ lặn cũng mang mũ gắn đèn, có thể thấy rõ vết nứt, Vinh Duy suýt chút cắm đầu xuống nước.

Vết nứt bị áp lực nước và không khí làm nứt ra một đoạn hơn ba mươi centimet nằm ngang trên đường ống.

Khe nứt to đến mứt đủ để nhét vừa một nắm tay. Bình thường cần phải dùng búa gò chỉnh lại chỗ biến dạng về vị trí hợp lý, sau đó mới bắt đầu hàn lại.

Nhưng đây là ở dưới nước, căn bản là không có cách nào dùng búa để chỉnh.

Hai người thợ lặn đạp chân vịt bơi lên, tháo bình ô xy, mặt ra vẻ mệt mỏi kèm thêm áy náy: “Hết cách rồi, chỗ vỡ quá khó, chỉ có thể cắt luôn một đoạn ống hư hại, sau đó hàn đoạn ống khác thế vào.”

Vinh Duy ngồi bệt tại trên thuyền nhỏ, tin tức truyền về bên bờ, hai tên giáo sư nghe xong chỉ còn biết thở dài, sau đó chào hỏi một vài nhân viên, rồi tiến về xe đi về.

Bọn họ hiểu hơn ai hết, cứ mỗi phút trôi qua, nguyên liệu trong lò phản ứng khả năng bị hỏng lại tăng lên.

Hiện tại đã không có cách nào hàn nối, nguyên liệu kia chắc chắn sẽ hỏng.

Hai chiếc thuyền nhỏ trở lại bờ, Vinh Duy được nhân viên đỡ xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi đầy trán.

Chủ tịch công nghiệp nặng Hoa Tinh Lý Hoa Tinh, vỗ vỗ bả vai Vinh Duy nói: “Nhà máy bên kia, tôi còn phải chạy về xử lý.”

Các giáo sư đã rời đi, chủ tịch Hoa Tinh cũng đi, công nhân cũng theo đó mà nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại hai tên nhân viên quản lý.

Đơn hàng lớn bị hỏng, tiếp tục ở lại không chừng bị ông chủ giận cá chém thớt?

Hai công ty hàn nối cho nhân viên thu thập thiết bị, lần này công việc không thành, cùng lắm chỉ nhận được tiền phí dịch vụ, khiến tâm tình của họ cũng không tốt.

“Ông chủ Vinh, nếu không được có thể để tôi thử một chút?" Diệp Thanh nhẹ nhàng đi đến trước mặt Vinh Duy, nhỏ giọng nói.

Vinh Duy vẫn ngồi dưới đất, đối với lời nói của Diệp Thanh cũng thờ ơ.

“Ông chủ, chúng ta nên làm gì?” Có tên nhân viên mặc áo trắng tới hỏi thăm.

Vinh Duy vẫn như cũ, ngây ra giống như khúc gỗ.

Nhân viên nhẹ nhàng lắc lắc bả vai hắn, có chút bi thương lập lại lời mới nói.

Người này đã theo hóa chất Cương Kiệt từ những ngày đầu. Hắn hiểu hơn ai khác, ông chủ Vinh Duy trong mười năm, vì nhà máy đã bỏ rất nhiều công sức.

Từ một xưởng nhỏ vô danh, dốc sức làm cho tới bây giờ, trở thành nhà máy công nghiệp hóa chất dẫn đầu thành phố.

Lần này có thể cùng BASF của Đức hợp tác làm ăn, đối với Vinh Duy mười năm phấn đấu, đây là thành tựu lớn nhất.

Hiện tại, thì xong...

Nguyên liệu sắp hỏng, sẽ còn vô số vấn đề cần xử lý. Không giao thành phẩm đúng hạn, tiền phạt vi phạm hợp đồng cũng làm Cương Kiệt tổn thất nặng nề.

Còn muốn hợp tác về sau ư?

Ai chịu hợp tác tiếp tục với cái công ty làm hỏng hợp đồng ngay từ lần đầu?

Nhân viên lại lắc Vinh Duy một cái, Vinh Duy tưởng như hóa đá cuối cùng cũng động đậy.

Không ngờ hắn che mặt khóc òa lên.

"Hết rồi, xong thật rồi, đi đâu làm ra nhiều thành phẩm bây giờ!" Nước mắt theo hốc mắt Vinh Duy chảy xuống.

Ngay từ đầu đã là tuyệt lộ.

Ông trời vì cái gì còn đưa hai công ty hàn dưới nước tới, đưa cho hắn hi vọng?

Vinh Duy cảm thấy trời sắp sập rồi, thua ở một bước cuối cùng, thua ở mối hàn một bước cuối cùng.

"Ông chủ, giờ chúng ta có nên đưa nguyên liệu ra, cho vào bể thải." Một bên nhân viên hỏi.

Vinh Duy đột nhiên đứng lên, ánh mắt kiên quyết: "Không, nếu đã không còn cách nào, vậy cứ nối lại hơi nước."

"Thông báo phòng nồi hơi đem hơi nước dẫn tiếp tục vào lò phản ứng, dùng hết công xuất tăng nhiệt độ."

Vinh Duy lau khóe mắt : "Các giáo sư có nói tăng tỉ lệ oxit ethylene, tăng tốc trộn đều có thể làm phản ứng xảy ra nhanh hơn đúng không?"

"Thêm! Cho dù chết, cũng phải chết rõ ràng, không thể từ bỏ như vậy được."

Nhân viên do dự một lát, cuối cùng không có khuyên bảo gì. Các giáo sư đã nói nguyên liệu sẽ không phát sinh nổ, cùng khí độc, vậy thử một lần, để ông chủ triệt để hết hy vọng cũng tốt.

Mệnh lệnh rất nhanh được chuyển tới phòng nồi hơi, lập tức van dẫn hơi được mở trợ lại.

Sau mấy nhịp thở, đường ống chấn động mạnh, tựa hồ có Giao Long xuyên qua.

Sau đó, mặt hồ dị động, không có sợi thủy tinh cản trở, một cột hơi nước khổng lồ bùng lên khỏi mặt nước cao chừng 20 mét.

Nhiệt độ lò phản ứng từng chút tăng lên. Nhưng theo tốc độ này, cho dù là muốn tăng lại nhiệt độ trước đó, cũng phải mất nửa giờ.

Nhưng chắc cũng tăng không đến 50 độ, không có lớp sợi thủy tinh ngăn cản, hơi nước rò rỉ càng nhiều.

Đứng tại hồ nhân tạo, Vinh Duy mặt đầy nước mắt, không nói một lời.

"Giám đốc Vinh, hay để tôi thử một chút, tôi sẽ hàn lại đường ống dưới nước!" Diệp Thanh lần nữa tiến lên tự đề cử mình.