Chương 31: Chương 31

Khi mùa mưa buông xuống, khu chợ đen nhộn nhịp hẳn, sản phẩm hot nhất vào thời kỳ này là nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ nhỏ không chỉ có thể tránh mưa, còn trang bị hệ thống phòng hộ ở khu cách ly, còn có chức năng ẩn nấp và công kích. Sản phẩm được chính phủ bảo hành, đắt sắt ra miếng, nhà gỗ một người ở có giá 5 vạn tinh tệ, chỉ có hạn sử dụng theo năm, mỗi một năm sau cần phải chi trả 2 vạn tinh tệ tu bổ để tái sử dụng.

Thu nhập trung bình một năm của một người ở tinh tế dưới 1 vạn tinh tệ. Một người bình thường muốn mua một cái nhà gỗ nhỏ cần phải phấn đấu liên tục 5 năm, hơn nữa năm nào cũng phải giao tiền tu bổ, giống như đổ tiền vào động không đáy.

Rất ít người có đủ khả năng để mua sản phẩm này, đa số người nghèo sẽ vào núi đào hang hoặc làm nhà cỏ để cư ngụ trong mùa mưa. Những người có thể mua loại nhà phòng hộ này hoặc là sau lưng có tư bản hoặc thế lực sẽ tự xây phòng ốc, hoặc trực tiếp ra tiền mua.

Nhưng vào thời điểm các thế lực lớn tranh cướp địa bàn thì ở đâu cũng chẳng an toàn.

Tô Đường quyết định tích cóp 5 vạn tinh tệ mua nhà gỗ nhỏ. Nếu trước khi mùa mưa đến mà cô vẫn không gom góp đủ 5 vạn tinh tệ, thì cô chỉ có thể liều chết đến bìa rừng giáp ranh khu 19 tái định cư. Đó là khu thực nghiệm, cũng là khu vực duy nhất có kiến trúc trong khu cách ly.

Rất nhanh, trong nồi tản mát ra hương lá sen. Cá chưng lá sen đã chín. Hương thơm nhàn nhạt của lá sen thẩm thấu vào trong thừng thớ cá, Tô Đường ăn một ngụm, vị ngon từ cá hoa tuyết làm cô kinh ngạc không thôi. Vị tinh tế thơm ngọt, cô chỉ là thêm một chút muối mà đã ngon tới như vậy. Nếu là bỏ thêm nước sốt vào chẳng phải đã thành mỹ vị nhân gian luôn sao?

Tô Đường ăn cá chưng tới không còn một mẩu, hạnh phúc mà híp mắt. Bắt đầu tiếp tục làm việc. Gừng tươi và tỏi dùng để xào rau có chút lãng phí, hơn nữa trước mắt hoàn cảnh cũng không cho phép cô làm những món ăn có mùi hương nồng đậm. Tô Đường để lại một củ gừng với một củ tỏi, còn lại đều rửa sạch sẽ, dùng nước ngâm ba ngày.

Tỏi ngâm cần để lâu một chút, nhưng gừng ngâm sau ba ngày thì đã dùng được. Làm cá khô yêu cầu giấm cùng đường. Trước mắt này hai loại gia vị này ở khu chợ đen thiếu hàng.

“Giáo sư Ise, người trở lại Lâm Đông thành ạ?” Tô Đường nghĩ nghĩ, gửi cho Ise một tin nhắn.

“Ừ, vừa mới thiêm hiệp nghị cùng Kiều Vi Ngôn.” Ise gửi video. Nam nhân ngồi ở trong thư phòng nghiên cứu Năng Nguyên thạch màu lam. Trông thấy dáng vẻ vui tươi của Tô Đường tức khắc tâm tình thoải mái rất nhiều: “Loại Năng Nguyên Thạch hiếm có này, đang được viện nghiên cứu của đế quốc nghiên cứu. Hiện giờ chưa định giá được, Kiều Vi Ngôn đồng ý trả trước cho chúng ta 3 vạn tinh tệ. Chờ tinh tệ được chuyển đến, ta chuyển cho con 1 vạn được không?”

“ĐƯợc ạ, có điều bộ trưởng Kiều bộ trưởng cũng keo kiệt quá mức.” Tô Đường bĩu môi nói. Giờ mới trả trước 3 vạn tinh tệ? Chẳng qua có ít còn hơn không có. Cô coi như 1 vạn này là lượm được dọc đường vậy.

“Kiều Vi Ngôn là thương nhân khôn khéo nhất ở đế quốc. Nay chịu trả trước 3 vạn tinh tệ là đã phá lệ rồi.” Ise bật cười, hỏi, “Con tìm ta có việc gì sao?”

“Con muốn mua giấm với đường, nhưng mà bên này hết hàng rồi ạ. Ở Lâm Đông thành có thể mua được không ạ?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin