Trứng gà thơm phức với rau dại xanh ươm, cho dù không dùng dầu chiên cũng vẫn thơm nức mũi.
Tô Đường cắn một ngụm, thỏa mãn híp mắt, hạnh phúc đến nỗi thiếu chút nữa chảy cả nước mắt. Cuối cùng cô cũng được ăn một bữa tối bình thường mà không phải uống thứ dinh dưỡng dịch nhạt nhẽo kia.
Sợ mùi bánh trứng rau dại kéo người của khu cách ly tới đây, cô ăn nhanh nuốt vội cho xong, còn dư bốn miếng cất vào rương, sau đó rửa nồi tắt lửa đi ngủ.
Ngủ một giấc đến sáng.
Ban đêm Tô Đường thức giấc mấy lần vì hàng xóm mới chuyển đến, giấc ngủ của cô trước giờ không sâu, một chút cỏ lay cũng làm cô tỉnh giấc, thấy người cách vách ban đêm mới dám ra ngoài hoạt động, cô cũng yên lòng. Có lẽ là người mới bị lưu đày đến đây khá nhát gan, cho nên mới dọn đến khu đến khu vực này để ở chứ không dám tiến vào sâu.
Về sau mọi người nước sông không phạm nước giếng, an ổn sống không đụng chạm gì đến nhau là được.
Buổi sáng tỉnh lại, Tô Đường dùng nước muối súc miệng, rửa mặt. Trực tiếp thuê rương năng lượng đặc thù 6 tiếng đồng hồ, uống ba bình dinh dưỡng dịch cuối cùng. Đem theo bữa sáng tiến vào Sương Thành.
Tô Đường vào Sương Thành thì nhìn thấy Ise ở điểm truyền tống, nam nhân dáng người cao dài, khuôn mặt anh tuấn, mặt mày mang theo lạnh lẽo tử khí, xung quanh 5m không ai dám đến gần.
Tô Đường hơi giật mình, giáo sư tới sớm thật, trước đó cô có dự tính đi cùng đội ngũ khai thác mỏ đến đào xong quặng, rồi mới liên lạc với ngài ấy, không ngờ vừa tới lại trực tiếp gặp luôn ở đây.
“Chào giáo sư Ise, chúc ngài buổi sáng tốt lành.”
Ise từ trong đám người thấy Tô Đường, người đối diện có khuôn mặt nho nhỏ, vóc dáng lùn lùn, khóe mắt cong cong, như một con lạc đà tinh nghịch, làm tâm tình của anh ta cũng theo đó mà vui vẻ lên.
“Chào.” Nam nhân trầm giọng nói: “Hôm nay con vẫn đi đào mỏ quặng sao?”
Anh bỗng nhớ ra rõ ràng cô đã lấy toàn bộ gia sản để đấu giá chương trình học của mình, Ise rũ mắt, thật đáng tiếc, túi hắn cũng rỗng…
Phúc lợi ở học viện quân sự đế quốc rất tốt. Chỉ có điều thân phận của anh có chút đặc thù, nên tinh tệ được phát cũng chỉ đủ vừa đủ ăn, mà những thứ anh nhận được cũng đem gửi hết cho tộc nhân ở khu cách ly.
Xem ra anh phải nỗ lực hơn mới được, hôm nay đi đào quặng đi.
“Vâng ạ, đào quặng tuy rằng vất vả, nhưng kiếm được rất nhiều tiền, giáo sư Ise, ngài muốn đi cùng con ạ?”
“Ừ, nếu ngươi có bạn bè rồi thì ta chờ cũng được, ở Sương Thành có tổ đội luôn an toàn hơn đi một mình.” Ise lạnh nhạt gật đầu.
Ôi, cái vị giáo sư nửa đường nhặt được này có chút ngoài lạnh trong nóng nha. Tô Đường khóe môi khẽ nhếch, muốn đem chút đồ từ rương năng lượng đặc biệt của mình ra sớm một chút: “Giáo sư Ise, đây là bánh trứng con làm, ngài ăn thử xem sao?”
Ise nhìn bánh trứng chiên vàng, rau xanh biếc có mùi thơm nhạt nhạt, đã lâu lắm rồi anh không ăn qua thứ gì mà chỉ uống dịch dinh dưỡng.
Trong trí nhớ của anh, những mỹ vị đó cũng biến mất từ lúc tộc nhân làm phản.
“Thử xem, đây là rau dại ở Sương Thành, không có độc đâu.” Tô Đường đem mâm bánh trứng đưa đến trước mặt Ise, cũng lấy ra một cái ăn, cong mắt cười.
Ise toàn thân cứng đờ, lồng ngực như có một dòng nước ấm chảy qua.
Hắn cũng không nói gì mà cắn một miếng, không ngờ được là hương vị cũng rất ngon. Mã lan đầu tươi mát hòa với trứng, dù có hơi nguội một chút, nhưng cắn vào trong miệng cũng tràn ngập hương bánh, làm người ta muốn ăn thêm chút.
“Tô Đường đến sớm vậy, ăn gì ngon thế?” Kim Hàn cùng chú Batu cũng từ điểm truyền tống bước ra.
Thiếu niên tóc vàng thanh thoát chạy tới, thấy Tô Đường đứng bên cạnh Ise, cậu kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống: “I...Ise đại nhân.”
“ Chào Kim Hàn, chào chú Batu, hôm nay giáo sư Ise cùng cháu đến khu vực khai thác đào quặng.”
Tô Đường chưa dứt câu, hồn phách của chú Batu không hẹn cùng dắt nhau bay lên mây.
Một cường giả 4S của đế quốc- giáo sư học viện quân sự đế quốc- một người từng là thiếu tá muốn đi đào quặng cùng bọn họ?
Lời tác giả:
Gus đại đế: Giúp ta trông chừng vợ yêu nhá~