Ta là một bộ xương khô, cũng không biết đã sống bo nhiêu năm rồi, từ lần Thánh chiến đầu tiên được tử vong triệu hồi sư của Lý Duy Đồng minh gọi về, đến nay đã được 7 lần.
Lý Duy Đồng minh tượng trưng cho thần quyền của một đế chế gồm liên minh các quốc gia, cả đế chế có 36 Công quốc, đều thờ phụng Tự nhiên thần Lý Duy Tư Đặc, vì vậy mới dùng tên của Tự nhiên thần Lý Duy Đồng minh làm tên chung. Lý duy Đồng minh coi những người không thờ phụng Tự nhiên thần là dị giáo đồ, nên dấy lên Thánh chiến là vì thảo phạt dị giáo đồ. Phía đông của Lý Duy Đồng minh là Hạ Bách đế quốc, bọn họ không thờ phụng Tự nhiên thần nên được xem là dị giáo đồ, lần Thánh chiến đầu tiên cũng là vì thảo phạt Hạ Bách đế quốc.
Hai nước triển khai chiến đấu trên thông đạo Khoa La Lạp rồi kéo tới khe núi Co-lô-ra-đơ Co-lô-ra-đâu, đó cũng là lúc ta được tử vong triệu hồi sư thức tỉnh.
Là bộ đội tiên phong, ta cùng đồng loại theo sự chỉ huy nhằm phía phương trận bộ binh của Hạ Bách đế quốc tiến tới. Bở vì chúng ta không sợ chết, không sợ đau đớn, nên không hề sợ hãi và sẽ không lùi bước. Nhưng khi chúng ta vọt tới phương trận bộ binh đối phương thì phát hiện, trước mặt chúng ta là một rừng đao kiếm cùng vô số trường thương đang lao về phía chúng ta, tạo thành một bức tường kiên cố, trường thương phóng ra liền biến xương cốt chúng ta thành bụi phấn. Điều này làm cho ta phát hiện ra, thân thể xương khô của chúng ta dĩ nhiên yếu ớt như vậy.
Lần Thánh chiến đầu tiên của ta cứ như vậy kết thúc.
Chìm vào ngủ say, không biết bao lâu, ta một lần nữa được gọi thức tỉnh, vẫn như trước, địch nhân của ta là quân đội Hạ Bách đế quốc. Dưới sự chỉ huy của tử vong triệu hồi sư, chúng ta lại một lần nữa không sợ chết lao lên, sau đó nát bấy dưới trường thương …, có kinh nghiệm lần trước, ta biết là không cách nào trực diện mà thắng được rừng thương phía trước, cho nên khi đối mặt, ta liền lăn trên mặt đất hai vòng, sau đó cầm mẩu xương trên tay đâu vào đùi một tên lính trước mặt. Giờ khắc này, ta nhìn rất rõ ràng ánh mắt của gã binh lính kia đang nhìn ta vô cùng kinh hãi. Ta không biết loại vẻ mặt này đại biểu điều gì, sau đó một khắc, ta liền bị trường thương đâm nát bấy.
Lần thứ ba, đối phương vẫn là Hạ Bách đế quốc, dựa theo hai cuộc chiến trước, chúng ta bắt đầu xông lên, sau đó ta cầm cốt đao trong tay, đâm xuyên người một gã binh lính … tiếp theo ta bị đánh nát.
Lần thứ tư, ta thông thạo hơn, chầm chậm theo sát phía sau đội ngũ, khi đồng bạn phía trước bao phủ phương trận, ta liền từ đống hài cốt của đồng bạn áp sát vào phương trận, cốt đao tùy ý quơ qua lại thu hoạch tánh mạng chung quanh, phương pháp này tương đối hữu hiệu, ta ngay lúc đó chém rớt được đầu của 4 gã binh lính, sau đó cũng bị trường thương từ bốn phương tám hướng đâm nát vụn.
Lần thứ năm, rút kinh nghiệm, ta giết được 12 mạng …
Lần thứ sáu, ta giết được 37 mạng, nhưng là ta cũng phát hiện ra rằng, khắp bốn phía đều có vô số binh lính Hạ Bách, trừ phi ta có năng lực giết hết mọi người trước mắt, nếu không vẫn không tránh được vận mệnh lại ngủ say.
Lúc này đây là lần thứ 7, mỗi một lần đều là nhất nhất xông lên, sau đó bị đánh nát, lại ngủ say. Như vậy, không ngừng sống chết, đây thật sự là điều quá nhàm chán, ta không có năng lực giết chết hàng vạn binh lính, vậy cần gì phải quá liều mạng …
Lúc này đây, ta không hề ở phía sau, mà là xen lẫn trong đại đội Lý Duy, nhắm hướng phương trận đối phương vọt tới, ta nhanh chóng ngã xuống đất. Đây là kỹ năng ta học được từ 7 lần Thánh chiến, giả chết. Vốn ta không có tánh mạng, chỉ là một bộ xương khô, nên nằm trên mặt đất cũng không có bị phát hiện. Đồng loại cũng không phát hiện thấy sự dị thường của ta, vẫn như trước không sợ chết mà lao về phía đối phương, sau đó lại bị đánh nát.
Thỉnh thoảng có đồng loại bị đánh nát phía trên ta, nhưng bọn họ chỉ có xương cốt, không đủ lực để làm nát ta, bây giờ chỉ có thể cầu khẩn không có ai phát hiện mà tấn công ta đã là quá tốt rồi. Tử vong triệu hồi sư khi gọi chúng ta về sẽ cấp cho một đóa linh hồn chi hỏa để chúng ta có năng lực hành động, bất quá nó cũng không có cường đại, chỉ có thể chống đỡ mấy canh giờ mà thôi. Nói cách khác, cho dù ta nằm không nhúc nhích trên mặt đất, đến khi mặt trời lặn, ta lại chìm vào ngủ say.
Ở đây nhàm chán nhìn loài người tự giết lẫn nhau, còn không bằng … làm một giấc, giữ khí lực chờ họ tản đi rồi tự do hoạt động. Đúng vậy, tự do hoạt động, có lẽ là niềm hy vọng lớn nhất của những bộ xương khô như ta. Đem theo ý nghĩ đó trong đầu, ta lại thiếp đi …