Chương 991: CHƯƠNG 993: PHI HỔ TRÚT GIẬN

“Ngưu tướng quân, cứu mạng! Ngưu tướng quân, cứu mạng!” Hàn Bình sợ tới mức choáng váng, vội vã đào vong nam thành môn, chỉ có Ngưu Bằng kiêu dũng, đối với Định Nam Vương lòng dạ son sắt, Vương Phi Hổ cường đại uy áp trước mặt hắn cũng không sợ, lúc này cũng chỉ có Ngưu Bằng là có hi vọng bảo vệ an nguy của hắn.

Ngưu Bằng tự nhiên biết thành phá, nhưng hắn lại không biết, thành như thế nào bị phá! “Hàn Thừa tướng, ngài tài trí phi phàm, bày mưu lập kế, không giống ta là đồ mãn phu, như thế nào mà cửa thành ngài trấn giữ lại bị phá? Chậc chậc…… Ta nghĩ trăm lần cũng không ra!” Ngưu Bằng nhớ rõ, mới vừa rồi Hàn Bình vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lòng một cỗ khí uất ức phát tiết ra, “Tứ đại cửa thành, cửa bắc thành phòng thủ tốt nhất, tiễn thủ nhiều nhất, cửa thành cuối cùng như thế nào mà vô duyên vô cớ bị hai ngàn lão nhược, bệnh tàn công phá?” “Này……” Hàn Bình trên mặt một trận hồng, một trận bạch, xấu hổ đến mặt cũng giống như cái mông, ngượng ngùng không biết đáp lại như thế nào.

Cũng không thể trách hắn, kỳ thật mãi cho đến bây giờ, hắn cũng không biết vì sao lại có một tiếng vang đinh tai nhức óc, lúc sau cửa thành liền bị phá một lỗ lớn?

Chẳng lẽ có cao nhân đang âm thầm thi triển yêu pháp? “Ngưu tướng quân, đều là ta khinh địch gây ra, càng đáng giận Trần Tiểu Cửu kia xảo trá phi phàm, không thể theo lẽ thường mà đoán được.” Hàn Bình năn nỉ nói: “Ngưu tướng quân, tình hình trong lúc này cực kỳ nguy cấp, còn cầu ngài cứu ta một mạng, chỉ cần ta có thể sống, nhất định hướng Định Nam Vương tiến cử ngươi làm đại nguyên soái, như thế nào?” Ngưu Bằng cười hắc hắc: “Tiến cử hiền tài ta làm binh mã đại nguyên soái? Như thế thực là mê người a! Chính là…… Ta lại không biết như thế nào mới có thể cứu được Thừa tướng đại nhân.” Hàn Bình năn nỉ nói: “Ngưu tướng quân vũ dũng phi phàm, che chở ta từ cửa nam đánh ra đi, còn không phải dễ như trở bàn tay ư?” “Dễ như trở bàn tay?” Ngưu Bằng vẻ mặt cười lạnh, thô bạo lôi kéo cánh tay Hàn Bình thượng thành lâu, chỉ vào dưới thành nơi binh lính rậm rạp tập kết, hưng phấn đến ngao ngao thẳng hướng binh lính, trào phúng nói: “Hàn đại nhân chẳng lẽ mắt mù? Nơi đó binh lính đằng đằng sát khí làm sao lại coi như không thấy?” Hàn Bình thăm dò nhìn xuống, ‘ má ơi ’ một tiếng kinh hô , sợ tới mức lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt cả kinh trắng bệch.

Dưới thành binh lính ngao ngao hưng phấn kêu gào, đem cửa thành vây đến chật như nêm, đừng nói Ngưu Bằng căn bản đánh không ra, chỉ sợ binh lính ngoài thành hơn phân nửa muốn phá cửa mà vào. “Thừa tướng đại nhân! Ngươi đã trốn không thoát, trời cao vô thang, xuống đất không cửa! Trước mắt còn một cái lộ.” Ngưu Bằng thâm ý nói. “ Một cái lộ nào?” Hàn Bình uyển chuyển, ánh mắt biểu tình tỏa sáng, như bắt được cọc cứu mạng. “Đầu…… Hàng!” Ngưu Bằng cắn môi thật dày, gằn từng chữ một nói ra, đôi mắt thẳng, lẳng lặng nhìn chằm chằm Hàn Bình, con ngươi tỏa sáng, tựa hồ đang tính toán cái gì.

Hắn mới vừa vừa nói xong, liền nghe bốn phương tám hướng tiếng hô bao phủ lại đây: “Qui hàng miễn tử, Hàn tặc tất tru. Qui hàng miễn tử, Hàn tặc tất tru……” Thanh âm mỗi lúc một lớn, tựa như kêu gọi mọi người giữ mạng mà giao nộp Hàn Bình. Gã ngồi thất thần, mảy may bất động. “Ta…… Ta nơi nào có cơ hội đầu hàng?” Hàn Bình bỗng nhiên gào khóc lên, tròng mắt quay tròn, nức nở nói: “Ngưu tướng quân, thỉnh cứu ta một mạng, còn nữa, cứu ta một mệnh, cũng là cứu tánh mạng ngươi.” “Sao ngài lại nói thế?” Ngưu Bằng vẻ mặt khó hiểu.

Hàn Bình nói: “Vương Phi Hổ thê nhi già trẻ bị giết chết, ngươi không có ra nửa chữ khuyên giải an ủi, ngươi cùng Vương Phi Hổ giao hảo, hắn há có thể không giận mèo đánh chó với ngươi? Mà ngươi hôm nay thủ thành cửa nam, cự tuyệt với Vương Phi Hổ ở ngoài thành, làm đội quân Vương Phi Hổ tử thương trầm trọng, y theo tính tình Vương Phi Hổ ghét cái ác như kẻ thù, sao lại dễ dàng buông tha ngươi? Tất sẽ trừ gân ngươi, hủy đi cốt ngươi, uống huyết ngươi ……” “Ha ha……” Ngưu Bằng khóe miệng run rẩy, cất tiếng cười to, “Đa tạ Hàn Thừa tướng nhắc nhở, nếu không ta đương nhiên quên đi cái cọc cứu mạng mình.” Hàn Bình thấy Ngưu Bằng động tâm, vui mừng quá đỗi, vội nói: “Nếu ngưu tướng quân không có lựa chọn nào khác, chúng ta đánh bạc với số mệnh, xông ra thành đi thôi? Chỉ cần cùng Định Nam Vương hợp lại làm một, liền vô ưu phiền. Ta đảm bảo ngươi làm một người dưới vạn người còn trên cả binh mã đại nguyên soái.” Ngưu Bằng cười lạnh hỏi lại: “Bình Châu thành phòng thủ kiên cố còn bị phá, lại muốn làm binh mã đại nguyên soái ư? Hàn Bình, ngươi cho rằng ta là ngốc tử sao? Đến lúc đó ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nhất định sẽ đem trách nhiệm thành bị phá, toàn bộ đẩy hết trên người ta, còn ngưỡi giũ bỏ sạch sẽ, mà ta lại xui xẻo làm kẻ chết thay, có phải thế không?” “Không phải, Ngưu tướng quân, căn bản…… Căn bản không phải……” Hàn Bình bị nói toạc ra ý định của y làm y cứng họng, “Vương tướng quân không nói hai lời ta cũng chẳng cần nghi thần nghi quỷ. Kỳ thật, ta ngoại trừ tin tưởng Vương tướng quân ra, ta căn bản không có lựa chọn nào khác.” “Phải không? Không có lựa chọn nào khác?” Ngưu Bằng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Bình, trong con ngươi xuất hiện sát khí, “Thật ra ta có một cái biện pháp không tồi đâu!” “Biện pháp gì?” Hàn Bình thấy Ngưu Bằng bỗng nhiên phát ra sát khí, liền cảm thấy không ổn, thân mình lảo đảo thối lui về phía sau.

Một vài thân binh mồ hôi đầy đầu xông lên tường thành, nôn nóng nói: “Ngưu tướng quân, đông cửa thành, tây cửa thành bị phá được, Thôi Hải, Trương Chí Cùng bị chém giết, Mã Như Hải, Dương Thiên Thấy đầu hàng, may mắn sống sót. Hiện tại Mã Võ, Vương Phi Hổ hai lộ đại quân hội hợp, hùng hổ giết tới, xem Vương Phi Hổ kia bộ dáng hung ác, tựa hồ đối với tướng quân oán niệm sâu thẳm.” “Thật nhanh a!” Ngưu Bằng hít ngược một hơi khí lạnh.

Hàn Bình sợ tới mức mất hồn, giống như chó Nhật, lôi kéo tay áo Ngưu Bằng lay động khẩn cầu, “Ngưu tướng quân, mau đánh ra thành đi, bằng không, ngươi chết chắc rồi, Vương Phi Hổ sẽ không bỏ qua ngươi.” “Như thế nào sẽ không bỏ qua ta?” Ngưu Bằng mặt âm hiểm đến lợi hại, chỉ vào Hàn Bình, đối diện thân binh rống to, “Hàn tặc hãm hại trung lương, lầm quốc lầm dân, còn không đem tên này bắt đi??” “Ngưu Bằng, ngươi sẽ không được chết tử tế ……” Hàn Bình giật mình một chút, đũng quần một trận ấm áp, thằng nhãi này tiểu ra quần…… Vài thân binh mặc kệ hắn tiểu trong quần, xông lên, động tác giống nhau, trực tiếp đem Hàn Bình ấn trên mặt đất.

Dưới thành còn có hai ngàn thân binh của Hàn Bình, thấy tình thế không ổn, liền xông lên. “Còn dám châu chấu đá xe?” Ngưu Bằng chỉ vào mặt những người đó, gằn từng chữ một nói: “Qui hàng miễn tử, Hàn tặc tất tru, các ngươi còn ngu ngốc, muốn chết hay muốn sống?” Chủ tướng bị bắt, đại thế đã mất, hai ngàn thân binh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Không biết ai là người thứ nhất đem trường thương ném ầm một tiếng, theo sau chính là một trận đinh quang loạn tưởng, hai ngàn thân binh bất đắc dĩ đầu hàng.


Trần Tiểu Cửu, Vương Phi Hổ, Thôi Châu Bình cùng cả đám người hùng hổ xông vào nam thành môn.

Vương Phi Hổ một thân oai vũ, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, chỉ thẳng vào Ngưu Bằng, rít gào nói: “Nghé con tử, dám làm hổ gia khó xử? Nhanh lăn xuống đây nhận lấy cái chết, xem gia gia không bóp nát trứng ngươi ư.” Ngưu Bằng không dám chậm trễ, lãnh thân binh phần phật xuống lầu, binh khí răng rắc một tiếng vứt trên mặt đất, khuất thân quỳ gối trước mặt Vương Phi Hổ, cụp mi mắt nói: “Là ta phụ hổ gia, không thể hộ vệ tẩu tẩu, cháu trai , hổ gia muốn giết ta, ta tuyệt không dám có nửa câu oán giận.” Nói xong lời đó, bỗng nhiên từ trong lòng ngực móc ra một chủy thủ, giơ tay chém xuống, đem ngón út, ngón áp út tay trái băm rớt, máu tươi ào ạt trào ra.

Vương Phi Hổ vốn dĩ tràn ngập lửa giận, hận không thể đem Ngưu Bằng xé ra tám khối, nhưng Ngưu Bằng bày ra cách nhận sai tự phạt này, trong lòng mềm nhũn, không biết nên xử trí như thế nào với nghé con tử này, rốt cuộc hắn cũng đã đi theo mình, làm tùy tùng rất nhiều năm.

Trần Tiểu Cửu xem đến rõ ràng, cười lạnh nói: “Ngươi che chở thê nhi vương tướng quân bất lợi, chỉ dựa vào hai ngón tay liền có thể tạ tội sao?” Ngưu Bằng quỳ xuống, hướng phía sau thân binh khoát tay, ném Hàn Bình đang bị đè ép đi lên, quỳ gối trước mặt Vương Phi Hổ. “Vương tướng quân, thỉnh…… Thỉnh tha mạng!” Oai vũ rào rạt, Hàn Bình rốt cuộc bị doạ tỉnh, lời nói đầu tiên chính là mở miệng cầu xin tha thứ.

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt!

Nghĩ đến thê nhi chịu khổ bị Hàn Bình tàn sát, Vương Phi Hổ lửa giận công tâm, nắm lấy Hàn Bình, giống như hổ ăn thịt người, cắn một ngụm ở trên cổ Hàn Bình, cắn rớt một miếng thịt tươi, dường như so lão hổ còn hung ác hơn.

Ngao ô!

Hàn Bình trên cổ nơi bị cắn huyết động, máu tươi ào ạt trào ra, đau đến tê tâm liệt phế, kêu to. “Ta…… Ta muốn ăn thịt ngươi, uống huyết ngươi!” Vương Phi Hổ tựa hồ điên rồi, cũng mặc kệ máu tươi phun đầy mặt, lại cắn trên cổ Hàn Bình, xé xuống một miếng thịt tươi, ghé vào trên cổ hắn, uống huyết đang trào ra. “Ngao ô…… Đau quá!” Hàn Bình bị cắn rớt hai khối thịt, người phi thường đau đớn, cơ hồ làm hắn chết ngất đi.

Mọi người đều xem đến ngây người.

Mã Võ thở dài một tiếng, muốn tiến lên ngăn cản hành vi dã man của Vương Phi Hổ.

Trần Tiểu Cửu ngăn Mã Võ lại, sắc mặt ngưng trọng: “Vương tướng quân trong lòng thực khổ, ta có thể hiểu sâu sắc lòng hắn, hắn là si tình hán tử, làm người khác kính nể, không cần lo cho hắn, làm hắn thống khoái phát tiết, phát tiết một cái.” Vương Phi Hổ ăn qua thịt Hàn Bình, uống qua máu Hàn Bình, vẫn cảm thấy không đủ, hét lớn một tiếng, bắt lấy cánh tay Hàn Bình, dùng sức một cái.

Răng rắc!

Một âm thanh cực kỳ bi thảm.

Một cánh tay của Hàn Bình đang sống sờ sờ bị xé rách xuống dưới, máu tươi phun đầy một thân Vương Phi Hổ, làm hắn thành người máu.

Hàn Bình đau muốn ngất xỉu, nhưng sống sờ sờ bị người tra tấn, sống không bằng chết.

Xé kéo!

Vương Phi Hổ xướng tới, đem cánh tay còn lại của Hàn Bình cũng xé rách rớt, huyết như suối phun, hắn rốt cuộc được như ý nguyện lập tức hôn mê.

Dã thú làm cho người ta một màn sợ hãi, làm mọi người sợ hãi.

Vương Phi Hổ không buông tha, nhéo trên người Hàn Bình, đem Hàn Bình đánh thức, Hàn Bình thanh ai muốn chết, “Vương…… Vương tướng quân, ta biết sai rồi, ngươi giết ta đi, mau…… Giết ta nhanh lên đi! Ta…… Ta không muốn sống, ta…… Ta chính là muốn chết.” “Ha ha? Chết? Ta hiện tại khiến cho ngươi chết!” Vương Phi Hổ hét lớn một tiếng, bả vai khiêng hai cái đùi Hàn Bình, chân dẫm bụng nhỏ Hàn Bình, mắt đỏ dữ tợn, ngón tay nhập thịt, hướng hai bên dùng sức bẻ.

Răng rắc!

Hàn Bình bị xé thành hai nửa, xé rách luôn đến cổ, ruột, gan, tim, phổi toàn bộ chảy ra, tản ra từng trận tanh hôi.

Hô!

Binh lính trong lòng hoảng sợ, lại sợ hãi, một trận nôn mửa bọn họ tuy rằng là tinh binh trăm trận chiến, nhưng cũng chưa thấy qua trường hợp tàn bạo như thế.

Lúc này Hàn Bình thật sự là đã chết.

Vương Phi Hổ ôm đầu Hàn Bình, tả ninh, hữu ninh, đem đầu xé rách xuống dưới, mặt hướng phía nam, quỳ xuống đất, khóc thảm thiết: “Quyên Tử, tiểu hổ, cha báo thù cho các ngươi, thấy được không? Cha báo thù cho hai người các ngươi, các ngươi…… Các ngươi an giấc ngàn thu đi!”