Chương 985: Chương 987: Trong lòng không biết có bao nhiêu vui thích!

Nến đỏ vấn vít, ánh sáng nhu hòa quyến rũ, điểm điểm quang mang, hòa tan trái tim nữ nhân.

Tiểu Cửu dịu dàng giao hòa đem Đan Nhi kéo đến, thân hình mang thai mềm mại như ngọc, ẩn dưới tầng áo vàng được mở ra, hô hấp tinh tế, cẩn trọng, cả người tựa như rắn nhỏ không xương, cho dù chỉ nhúc nhích ngón tay màu xanh nhạt cũng cảm thấy cực kỳ tốn sức.

Hô!

Qua một hồi lâu, Đan Nhi mới tỉnh táo lại, giãy dụa từ trong lòng Tiểu Cửu leo ra, xấu hổ nỏi:

- Chàng thật giống như tìm nhầm… tìm nhầm phòng hoa rồi?

- Đâu có lầm? Cùng với thường ngày, chẳng phải nàng cũng rất hưởng thụ hay sao?

Trần Tiểu Cửu hôn Đan Nhi thật sâu, môi đỏ mọng mê người, con ngươi quyến rũ như xuân thủy, cái má phiếm hồng, một đôi tay nắm lấy mông nàng, mềm nhẹ vuốt ve.

- Tiểu Cửu, không đúng, thường ngày là bộ dạng như vậy, cùng với lời chàng vừa nói mới không giống!

Đan Nhi lắc lắc mông, kiều giận nói:

- Chàng vừa rồi cũng không có… không có như vậy nha? Ta không thuận theo! Chàng còn chờ cái gì? Ta… ta cũng đã tắm sạch sẽ rồi… Đan Nhi quỳ gối nơi đầu giường, ngoái đầu nghiêng mắt nhìn Tiểu Cửu, trong mắt tình cảm nồng nàn chân thành mang theo một tầng xấu hổ, bộ dàng kiều mỵ đó có thể khiến cho người ta điên cuồng.

- Ai… Đan Nhi, đừng, ta chính là nói như vậy, nàng lại tưởng thật.

Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu:

- Biết sẽ đau, ta mới luyến tiếc không muốn Đan Nhi chịu khổ.

- Có được những lời này của chàng, lòng ta liền thoải mái hơn nhiều.

Đan Nhi lôi kéo tay của hắn, để tay của nàng ở phía sau, quật cường nói:

- Nhưng, ta nghĩ muốn, ta muốn làm người dũng cảm nhất, để Nguyệt Thần tỷ tỷ về sau cũng không dám … coi thường ta nữa.

- Nàng đã mang thai bảo bảo, Nguyệt Thần hiện giờ cũng không thể coi thường nàng.

Trần Tiểu Cửu vuốt ve mông tuyết trắng của Đan Nhi, vẫn không đáp ứng.

- Không được!

Trong con ngươi của Đan Nhi hiện ra tinh quang, không thuận theo không buông tha nói:

- Không được, Nguyệt Thần về sau cũng có thể sinh bảo bảo đó. Nhưng, hiện ta việc ta cần phải làm, tỷ ấy có thể chưa chắc đã muốn làm, ta chính là muốn dùng chuyện này rút tiền tỷ ấy, để cho tỷ ấy biết sự lợi hại của ta. Tiểu Cửu, chàng không nên chần chờ như vậy, ta cũng không tin chàng sẽ không muốn, hừ… Chàng không cần luyến tiếc, dịu dàng một chút là được rồi. Ta không tin ta chịu không nổi.

- Việc này… Trần Tiểu Cửu vẫn còn do dự.

- Nhanh lên! Nếu chàng là tướng công của ta, cũng đừng chần chừ nữa, thật không giống đàn ông… Đan Nhi bày ra bộ dạng hờn dỗi giận tái đi.

Lời vừa thốt ra, tham trùng trong lòng Tiểu Cửu lập tức bị kích động lao tới.

Cô gái nhỏ này, dám khảo nghiệm xem Tiểu Cửu ta có bao nhiêu cầm thú ư? Hừ… Khi dễ ta không dám độc ác bẻ hoa sao? Hiện tại liền cầm thú một chút cho nàng thấy rõ.

Trần Tiểu Cửu bôi trơn nửa ngày, chậm rãi tiến vào, cảm giác chặt chẽ đến tận cùng vây lấy Tiểu Cửu, khiến hắn cả người mềm yếu, ngược lại không dám lộn xộn.

- Ai, đau!

Đan Nhi than nhẹ một tiếng.

- Quên đi… Tiểu Cửu vội vàng muốn rút lui.

- Đừng!

Đan Nhi mềm mại hô một tiếng, mới ngoảnh đầu nhìn lại, hướng Tiểu Cửu cười quyến rũ:

- Thoải mái hơn.

Dần dần, nàng đã thích ứng được nhịp điệu!

Bờ mông Đan Nhi lay động, mái tóc rối loạn có vẻ đẹp điên cuồng, hoang dã.

Trên tấm lưng nõn nà hiện ra tầng mồ hôi thơm mát, bờ mông đẫy đà cùng Tiểu Cửu dựa sát thân mật, tiếng đưa đẩy thoát ra, thật đầy mị ý dâm đãng.

Song Nhi đứng ngoài cửa nghe Đan Nhi kiều ngâm du dương, ôm lấy mông mình, khờ dại nghĩ: cái này… sẽ thoải mái như vậy sao?


Trần Tiểu Cửu cùng Chu Mị Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội nói rõ tình hình, vài giai nhân tuy rằng không muốn, cũng chỉ có thể tiếp tục làm hòn vọng phu mấy tháng.

Hắn lại tiến cung cùng tiểu Hoàng đế thảo luận đại sự. Sau khi bàn bạc xong, lại lừa gạt đến Thiên Vũ cung cùng Thiên Vũ công chúa ôn nhu nói chút chuyện cũ, vừa vặn tình cờ gặp Lý Nhạc Thanh sắc thuốc cho công chúa, thầm nghĩ thật vừa khéo, không cần phải một mình gặp Lý Nhạc Thanh rồi.

Thiên Vũ công chúa vừa nghe nói Tiểu Cửu muốn xuất binh đến Ninh Đô, trong lòng vạn phần không muốn, chỉ có điều ôn nhu kéo tay hắn, dặn dò:

- Chàng phải trở về thật khỏe mạnh, ta không thể không có chàng, bệnh của ta còn cần chàng tới chiếu cố. Một đời một kiếp của ta đều cần chàng theo cùng.

Tiểu Cửu cảm động muốn chết, hormone bị kích thích dâng trào, nhân không thể cùng Thiên Vũ công chúa điên cuồng, liền lấy cớ lôi kéo Lý Nhạc Thanh triền miên một trận.

Lý Nhạc Thanh hạn hán gặp mưa rào, khuôn mặt đỏ bừng thở phù phù, trong lòng không biết có bao nhiêu mãn nguyện!


Sáng sớm ngày thứ hai, mấy trăm vị đại thần cung tiễn, Tiểu Cửu lại một lần nữa bước lên con đường nam phạt.

Đan Nhi tuy rằng mang thai, nhưng nhờ hiệu quả đệm chống xóc nảy trên xe, dọc đường đi cũng không thấy vấn đề gì. Cuối cùng sau bốn ngày, rốt cuộc đã chạy tới Ninh Đô.

Đám người Hoa Như Ngọc, Phòng Linh, Vương Phi Hổ, Mã Võ, Thôi Châu Bình chạy tới chào đón, trùng trùng điệp điệp, thanh thế không hề nhỏ.

Con mắt Nguyễn Lương đảo trên đám người tinh binh, trong lòng vừa hâm mộ, lại có chút mất mát.

Nếu An Nam có được tinh binh như thế, sao có thể bị Định Nam Vương giẫm đạp lên như vậy?

- Tiểu Cửu, có thể đợi được chàng trở lại… Hoa Như Ngọc một thân giáp trụ, mày ngậm uy, tư thế oai hùng bừng bừng, Hoa Mộc Lan so ra cũng còn kém cỏi.

Nhìn đoàn xe của Tiểu Cửu chạy tới, đôi mắt phượng ngậm vui, khuôn mặt hồng hồng phi ngựa nghênh đón, lại cố ý thi lễ, cười trêu đùa:

- Mạt tướng cung nghênh Quốc công đại nhân.

Trần Tiểu Cửu kéo tay Hoa Như Ngọc, đầy thâm ý nói:

- Buổi tối lại cung nghênh ta cũng không muộn.

- Đáng ghét!

Hoa Như Ngọc hai má ửng hồng, đôi mắt thanh thú động lòng người liếc hắn một cái, mi vũ phi hoa, trong tư thế oai hùng lộ ra sự thẹn thùng của nữ nhi, đem lòng Tiểu Cửu dấy lên lửa nóng.

- Hoa tỷ tỷ!

Đan Nhi, Song Nhi nhờ giao hảo của đời cha, lại cùng chăm sóc Tiểu Cửu, vô cùng thân quen, rèm xe vén lên, cất giọng ngọt ngào gọi Hoa Như Ngọc.

- Đan Nhi, Song Nhi, các muội sao lại tới?

Hoa Như Ngọc nhíu mi trong phút chốc nghĩ thông được mưu mẹo trong đó, hướng Tiểu Cửu cáu giận nói:

- Chàng cũng không làm chuyện đứng đắn, hành quân đánh giặc, cũng không phải ham muốn hưởng lạc, mang theo kiều thê xinh đẹp làm gì? Hơn nữa Đan Nhi lại mang thai, thân mình không khỏe, chàng còn dám giày vò muội ấy?

Mã Võ, Phòng Linh cùng tướng quân vây quanh đều cười rộ lên, ánh mắt nhìn Tiểu Cửu đầy bỡn cợt. Quốc công đại nhân thật sẽ chơi, phụ nữ có thai cũng không buông tha?

- Hoa muội muội, không phải như nàng nghĩ đâu… Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng giải thích.

- Phì! Chàng có bao nhiêu đứng đắn.

Hoa Như Ngọc kề sát vào Tiểu Cửu, dán lỗ tai hắn thấp giọng hờn dỗi:

- Có một mình ta hầu hạ chàng còn chưa đủ sao? Muốn đem Đan Nhi, Song Nhi ra làm xằng làm bậy ư? Hừ… Chờ xem buổi tối ta trừng phạt chàng.

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi.

Đan Nhi bị vô số ánh mắt nhìn sang, xấu hổ muốn chui xuống đất, người ngoài không biết rõ nội tình, còn cho rằng mình là người phụ nữ có thai hoan ái không đủ, thật xấu hổ. Nàng không cách nào nói rõ, liếc mắt nhìn sang Tiểu Cửu một cái, kéo Song Nhi trở lại xe ngồi.


Hoa Như Ngọc nghênh đón đám người Tiểu Cửu trở về, bày tiệc rượu tẩy trần.

Nguyễn Lương và Tiểu Cửu ngồi chung bàn uống rượu, nghe Tiểu Cửu giới thiệu, mới rõ ràng giác ngộ: Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn, đều là đại tướng thuộc hạ của Định Nam Vương, thế nào lại tìm nơi nương tựa vào Trần Tiểu Cửu vậy? Trần Tiểu Cửu rốt cuộc làm thế nào được như vậy?

Hơn nữa còn có Phòng Linh, đại tướng của Định Nam Vương gần như bị đào rỗng rồi?

Thật lợi hại!

Bữa tiệc này Nguyễn Lương vẫn nghi thần nghi quỷ, dùng cơm xong, Trần Tiểu Cửu cùng vài vị lãnh đạo trở về lều lớn, Nguyễn Lương rốt cuộc nén không được tức giận, hỏi:

- Quốc công đại nhân, chúng ta khi nào mới dấy binh? Minh Khẩu tình hình chiến đấu rất gay go, chỉ e không tránh được mấy ngày.

Hoa Như Ngọc hướng Tiểu Cửu đưa một ánh mắt.

Tiểu Cửu hiểu ý, nói:

- Lòng ta cũng gấp lắm rồi, Hoa Như Ngọc chỉnh quân, lựa chọn tinh binh, đương nhiên càng nhanh càng tốt. Nguyễn thừa tướng yên tâm, đại sự không thể lầm lẫn được.

Nguyễn Lương cũng hiểu không cách nào chi phối tâm tư Tiểu Cửu, biểu lộ thái độ lo lắng, liền được người mang đi nghỉ ngơi. Mấy ngày nay chạy đi, nhưng làm ông ta một tấm thân già khọm mệt mỏi sắp chết rồi.

- Hoa muội muội, chúng ta rốt cuộc khi nào mới phát binh? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com Trần Tiểu Cửu hỏi:

- Tình hình chiến tranh Minh Khẩu nàng so với ta quen thuộc hơn, vẫn là nên theo chủ ý của nàng.

Hoa Như Ngọc nói:

- Ta cùng Phòng tiên sinh, Mã nguyên soái, Chu tướng quân thảo luận qua, phân tích xong tình hình sẽ thông báo, cảm thấy Minh Khẩu vẫn còn có thể chống đỡ, tuy rằng chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng còn xa chưa tới nguy hiểm, chưa đến nỗi không thể thủ thành. Nguyễn Lương gấp gáp như vậy, nguyên nhân vẫn là muốn giảm bớt thương vong. Chúng ta hiện tại xuất binh, chẳng phải đã để An Nam chiếm được tiện nghi ư?

- Hả? Có tiện nghi không chiếm thì thật khốn kiếp! Thật không thể để cho An Nam được tiện nghi rồi khoe mẽ được.

Trần Tiểu Cửu xoa xoa tay, một bộ dạng cười xấu xa:

- Vậy chúng ta khi nào mới xuất binh?

Hoa Như Ngọc noi:

- Tốt nhất có thể kéo dài trên mười ngày.

- Mười ngày, Nguyễn Lương kia sẽ không gấp đến độ tiểu ra quần ư?

Trần Tiểu Cửu nói đùa, khiến cho đám người Mã Võ, Vương Phi Hổ, La Đồng cười to một trận.

- Mồm chó không nhả ra ngà voi!

Hoa Như Ngọc mặt đỏ như say, đầy sinh khí trắng mắt lườm Tiểu Cửu, thổi phù một tiếng, cũng không nín được liền cười rộ theo.

- Giữ không xuất binh không tốt!

Trần Tiểu Cửu trầm ngâm nửa ngày nói:

- Chỉnh binh hai ngày liền lên đường đi, kéo tốc độ thật chậm, trên đường đi tìm đủ lý do, đường núi khó đi, binh lính mệt mỏi, tiêu chảy, sinh bệnh sốt rét, thậm chí là lạc đường. Có thể tìm được rất nhiều cớ đó.

- Hay! Chủ ý này hay!

Mã Võ, Vương Phi Hổ cười to:

- Theo đó, Nguyễn Lương cũng không tìm được lý do oán giận chúng ta.

Hoa Như Ngọc cũng gật đầu đồng ý, lại hỏi:

- Lần này xuất binh lấy ai làm tướng quân.

Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn đứng dậy, hướng về Trần Tiểu Cửu.

- Mã nguyên soái, Vương tướng quân, Chu tướng quân, các ngươi muốn dẫn quân ra trận?

Trần Tiểu Cửu biết rõ còn cố tình hỏi.

Mã Võ nói:

- Nhận được tín nhiệm của Quốc công đại nhân, có thể để cho ta, Vương tướng quân cùng Trị Sơn cải tà quy chính, trong lòng xấu hổ cùng hổ thẹn. Mấy ngày nay nén nhịn tinh thần giáo huấn binh sĩ, cấp cho Định Nam Vương chút nhan sắc. Hiện tại đúng là thời cơ tốt! Quốc công đại nhân, vừa để cho chúng tôi dẫn quân tới An Nam, quét sạch Định Nam Vương, báo đáp ơn tri ngộ của ngài.

Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn ba người đồng loạt hướng Tiểu Cửu thi lễ, trong con ngươi lóe lên vẻ khát máu kiên định.

Trần Tiểu Cửu cười cười:

- Hiếm thấy Mã nguyên soái dũng huyết như vậy, Tiểu Cửu rất khâm phục. Nhưng lần xuất binh đi An Nam này hẳn là do Hoa nguyên soái quản lý.

- Cái gì?

Mã Võ nhất thời sắc mặt nín nghẹn đỏ lên, hô hấp không thông, lắp bắp nói:

- Quốc công đại nhân không… không tin tưởng chúng tôi ư?

Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn sắc mặt dị thường khó coi, trong lòng khổ sở tới cực điểm.

- Tiểu Cửu… Hoa Như Ngọc cũng ngẩn người. Đây vốn là kế hoạch bọn họ đã thảo luận ổn thỏa, lại không ngờ rằng Trần Tiểu Cửu đánh ra một đòn cảnh cáo.

- Ha ha, Mã nguyên soái nghĩ đi đâu vậy?

Trần Tiểu Cửu đừng dậy đỡ Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn an vị, mới đầy thâm ý nói:

- Các vị tướng quân đều là anh hùng nhiệt huyết, phẩm tính cố chấp, lẽ nào lại hai lòng, ta làm sao có thể không tín nhiệm các ngươi chứ? Ta không cho các ngươi xuất binh đi An Nam là bởi có việc quan trọng hơn cần các ngươi thi hành.

- Hả? Kế hoạch gì?

Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn vừa nghe, không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng.

Trần Tiểu Cửu cắn môi, từng chữ một nói:

- Đánh chiếm Bình Châu!