Chương 972: Chương 974: Đan Nhi dụng kế
  • Tỷ, tỷ có thể tổn hại người như vậy sao?

Anh Mộc tức đến mức mặt đỏ rần, cãi:

- Ngươi tuy là chị của ta, vẫn là tóc dài kiến thức ngắn, không biết sự lợi hại của ta.

- Ngươi lợi hại chỗ nào?

Tuệ Nương giơ chổi lông gà trong tay, gắt giọng hỏi:

- Ngươi trước kia chỉ biết ẩu đả đánh nhau, thiếu chút nữa thì ngồi trong nhà lao, nếu không phải ngươi gặp vận may, gặp được Cửu ca tốt của ngươi, nói không chừng bây giờ ngươi vẫn làm cu li trong nhà giam đấy!

- Tự ngươi nói xem, ngươi tiêu diệt Long Nhị, diệt Long Đại, làm thủy vận, cái nào không phải do Tiểu Cửu đứng sau màn chống đỡ? Mà ngươi hiện tại còn cố tình cho rằng mình lợi hại, muốn một mình cầm quân, nếu chẳng may té ngã, chẳng những lừa gạt chính mình, còn lừa gạt cả binh lính Đại Yến! Ta… Ta chính là không cho phép!

- Tỷ, ngươi… ngươi chính là xem nhẹ ta!

Anh Mộc bị xem thường sắc mặt tím lại, tức giận nói:

- Cửu ca là thái dương sáng rực, ta chính là ánh trăng thanh ưu, Cửu ca là hoa hồng, ta chính là lá cây, Cửu ca là đầu ngưu, ta chính là cọng lông trên thân bò. Nhưng ánh trăng, là cây, lông bò đó cũng rất có địa vị đó! Thế nào trong miệng tỷ, không ngờ chẳng có gì quan trọng? Thật tức chết ta!

Gã xoa vết tích trên cánh tay, cãi:

- Ta nếu không có năng lực, Cao Cung bốn kẻ này sao tôn ta làm lão Đại, theo ta lăn lộn? Ta nếu không có chút thủ đoạn, chỉ dựa vào Cửu ca mở miệng, có thể xử lý Long Nhị, tiêu diệt Long Đại? Ta nếu không phải có thể phục chúng, thế nào có thể đoàn kết mấy trăm bang phái, đem thủy vận kinh doanh được nhanh chóng như vậy?

- Cái đó… Cái đó đều chỉ là vài việc nhỏ!

Tuệ Nương nghe Anh Mộc mạnh miệng, liền đổ xuống trách mắng:

- Có chút bổn sự ấy, ngươi liền muốn lên trời? Thủy vận sông Tiền Đường ngươi mới quản bao nhiêu người? Ba trăm người mà thôi? Lần này cầm quân đi Uy quốc, phải dẫn bao nhiêu người? Mười ngàn người đó? Cho ngươi dẫn đầu ba trăm người đi chỉ huy mười ngàn binh lính Đại Yến, đây chẳng phải đầu lừa không hợp miệng ngựa sao?

- Tỷ! Ai da… Tỷ cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết quở trách ta!

Anh Mộc nổi trận lôi đình, hừ nói:

- Ta trước kia có thể quản gần ba trăm người, nhưng từ khi ta bái La Đồng làm sư phụ, ta liền từ gà rừng bay lên thành phượng hoàng rồi. Võ công, trận pháp vận binh, cầm tướng, ta điểm nào không dụng tâm học tập?

- Ta sư phụ là ai? Đây chính là phó soái của Thiết Giáp doanh, kinh nghiệm chinh chiến thâm sâu khó lường, nhưng chính là La sư phụ không ngừng khen ngợi ta! Nếu để cho La sư phụ cùng ta đấu, phỏng chừng hắn cũng không dám, sợ thua ta sẽ mất hết mặt mũi!

- Ngươi khoác lác đi! La tướng quân lợi hại như vậy, sẽ sợ ngươi sao?

Tuệ Nương mím môi thở phì phì, bộ ngực sữa đầy đặn vì tức giận mà kịch liệt run rẩy.

- Anh Mộc ta khi nào thì nói dối?

Anh Mộc càng thêm tức giận, lại nói:

- Những thứ La sư phụ dạy ta, ta đều lĩnh hội xuyên suốt, trận chiến Mộ Bình, chẳng phải ta cũng dẫn một ngàn quân đi đánh giặc sao? Những người kia cũng đều là người Uy quốc, chẳng phải cũng bị ta đánh cho nước chảy hoa trôi ư?

- Còn có, ở võ trường kinh thành, ba bên tinh nhuệ của Đột Quyết, Uy quốc, Định Nam Vương cùng ta giao thủ, ta chẳng phải đem bọn chúng đánh tan sao? Tuy rằng … Ta không phải chủ tướng, nhưng biểu hiện cũng biết rõ ràng đó? Đâu giống như tỷ nói không thể chịu nổi?

- Ngươi còn dám cãi bướng cùng ta?

Tuệ Nương tức giận sắc mặt tím lại, cũng không cùng Anh Mộc tiếp tục so đo, cầm chổi lông gà nhằm gã trút xuống mấy chục cái, thẳng tới khi vô lực, mới sẵng giọng:

- Ngươi đừng vội nói xạo, ta quản ngươi lợi hại hay không đấy! Không thể đi là không thể đi, ta là chị ngươi, ta nói thì cứ như vậy đi.

- Tỷ nói không tính, Cửu ca định đoạt. Ta liền đi tìm Cửu ca, không cùng tỷ nói suông!

Anh Mộc xoay người rời đi.

Tuệ Nương cười quyến rũ nói:

- Ngươi tìm Tiểu Cửu cũng vô dụng, chính là hắn hiện tại đã đáp ứng rồi, tỷ tỷ buổi tối đã gây giày vò Tiểu Cửu một phen, nói hết tâm tình, ngươi đi cũng không được.

- Ai da! Tỷ tỷ tốt của ta, tỷ đây là muốn bức tử ta!

Anh Mộc tức giận đến không có cách nào, có lực không chỗ dùng, gã lại chạy về, lôi kéo cánh tay Tuệ Nương, lấy lòng nói:

- Tỷ! Tỷ rốt cuộc thế nào mới đáp ứng ta dẫn binh đi?

- Như thế nào mới có thể đáp ứng?

Tuệ Nương một tay đem gã đẩy ra khỏi cửa phòng, gắt giọng nói:

- Đợi ngươi có con rồi lại nói sau!

Phanh!

Chốt cửa cài lại.

Anh Mộc hít phải một mũi đầy bụi, trong lòng tức giận vô phương, hai tay hữu lực nắm chặt đấm xuống, tựa như cây liễu bị chặt gãy.

- Hô hô… Lão Đại, làm sao bây giờ?

Cao Cung ngượng ngùng gãi đầu:

- Chúng ta cũng không thể cứ như vậy không tính toán gì? Tổ năm người chúng ta cũng có chút tên tuổi, không thể cứ như vậy liền héo úa.

- Không héo thì có thể làm gì?

Anh Mộc vẻ mặt đau khổ:

- Ngươi xem tỷ của ta dáng vẻ quyết tuyệt như vậy, lần này tuyệt đối sẽ không cho phép ta liều mạng rồi.

- Ai nói vậy?

Cao Cung nói:

- Tỷ tỷ chẳng phải đã nói rồi sao? Ngươi nếu có hậu, chẳng phải có thể xuất chinh sao?

- Ngươi ngốc à? Ta ngay cả lão bà còn chưa có, ở đâu kéo ra đứa con đây?

Anh Mộc một cước đem Cao Cung đạp sang một bên, mắng gã thấy chuyện không biết động não.

- Ồ! Ta nhưng thật đã quên, sinh con chẳng phải nói sống thì sống sao.

Cao Cung gãi đầu ngượng ngùng cười nói:

- Bằng không ta đi tìm Đan Nhi đại tẩu năn nỉ một chút? Nàng đã hoài thai, địa vị rất cao, lời nói nhất định có hiệu nghiệm!

- Hả? Cô gái nhỏ kia sẽ nghe lời ngươi?

Anh Mộc vẻ mặt coi thường.

- Lão Đại ngươi biết cái gì?

Cao Cung đắc ý nói:

- Lúc trước khi Đan Nhi cô nương chưa gả cho Cửu ca, ta đã có thể mở miệng gọi một tiếng đại tẩu rồi, trong lòng nàng rất vui, sao có thể không giúp ta?

- Ha ha! Ngươi còn không mau đi? Ta liền ở chỗ này chờ, nếu như ngươi làm không được, cẩn thận ta xử ngươi… Anh Mộc một cước đem Cao Cung đá thật xa, giục gã đi nhanh về nhanh, cũng không trở lại, lau mồ hôi, vẻ mặt lo lắng, cứ đứng dưới cây liễu mà chờ!


- Đại tẩu! Người nhanh như vậy liền mang thai, Cửu ca thật sự phúc khí tốt đó! Nhìn dáng vẻ này của đại tẩu, cam đoan sẽ thay Cửu ca sinh con trai!

Cao Cung thật như miếng thịt heo béo, đang lúc Đan Nhi ở trong phòng, nhăn nhở cười, dùng lời dễ nghe lấy lòng!

Đan Nhi đối với gã ấn tượng quả thật vô cùng tốt. Nàng vẫn nhớ rõ, Cao Cung từng đưa cơm cho nàng, còn mở miệng gọi một tiếng đại tẩu. Tuy rằng lúc đó nàng vẻ mặt tức giận, nhưng trong lòng lại cực vui vẻ, hận không thể kêu Cao Cung gọi nhiều hơn vài tiếng mới tốt.

- Phì! Vô sự mà ân cần, không phải gian cũng ắt là kẻ trộm.

Đan Nhi trợn mắt liếc gã một cái, hừ giọng:

- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì cầu ta?

Cao Cung nói:

- Còn không phải vì vẻ vang của quân đoàn Anh Mộc chúng ta?

Vẻ mặt gã khó xử đem chân tướng sự việc tường tận nói lại một lượt.

Nói xong, không ngờ khóc lóc om sòm, ngồi bệt dưới đất không đứng dậy, kêu gào:

- Đại tẩu, người nhất định phải giúp ta, mẫu bằng tử quý, địa vị đại tẩu tối cao, chỉ cần đại tẩu đồng ý xuất ngựa, nhất định có thể xoay chuyển càn khôn.

- Đại tẩu, tiểu tử Anh Mộc khốn kiếp kia nói, nếu ta ở chỗ đại tẩu không lấy được biện pháp, liền đánh gẫy chân chó của ta. Tiểu tử kia là một tên ác ôn, nói được làm được, sẽ đánh gẫy chân của ta mất, đại tẩy! Van cầu tẩu, tẩu nhất định phải giúp ta!

Vừa nói vừa khóc gào, nước mắt nước mũi chảy cả vào miệng, dùng sức vừa kéo vừa hút trở về, khiến Đan Nhi ghê tởm không chịu nổi.

- Được rồi! Được rồi! Một đại nam nhân, có tiền đồ hay không? Còn ngồi dưới đất rên rỉ? Ngươi nhanh cút đứng lên, chớ dọa cục cưng trong bụng ta!

Đan Nhi vuốt bụng, dịu dàng an ủi:

- Con ngoan, con không nên sợ hãi, nương thương con nha!

Cao Cung nghe, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, thầm nghĩ mới mang thai hai tháng, tiểu bảo bảo làm sao ánh mắt có thể nhìn ra tận đây?

- Đại tẩu, nếu như tẩu giúp ta, ta liền đứng lên. Bằng không, tẩu cứ đánh chết ta, ta cũng không đứng dậy!

Cao Cung bày ra một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

- Ôi chao! Được rồi, được rồi. Mau đứng lên, ta giúp ngươi là được… Đan Nhi bị Cao Cung quậy không thể kiên nhẫn, một cước đá vào mông gã, thúc gã đứng lên, cáu giận nói:

- Ngươi dám lại gào thét một câu, ta lập tức xé nát miệng của ngươi! Ầm ĩ chết người rồi.

Cao Cung quả nhiên không dám ầm ĩ nữa, vẻ mặt cười ngượng ngùng.

Đan Nhi ngồi ở đầu giường, chau mày rơi vào trầm tư.

Việc này nàng hôm nay mới biết, đối với Tiểu Cửu âm thầm có chút bất mãn: Được! Tiểu Cửu chết tiệt, ta cũng muốn sinh con trai cho ngươi, mẫu bằng tử quý, địa vị này nên cao bao nhiêu đây? Mà ngươi thương lượng chuyện lớn như vậy, đám người Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Tuệ Nương, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương đều tham dự, duy chỉ đem ta ném ra ngoài, lòng ta có thể không tức giận sao? Ngươi đem ta trở thành người nào rồi?

Đan Nhi nghĩ vậy, trong lòng càng cảm thấy tức giận hơn!

Nhất là so cùng Nguyệt Thần, địa vị rõ ràng còn thấp hơn nửa phần, điều này khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Nhưng Đan Nhi cũng biết, loại chuyện quốc gia đại sự này cũng phải phải nàng đi nháo liền có thể thành công, Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không thuận theo mình.

Vậy phải làm thế nào đây?

Ai …. Có rồi!

Đan Nhi vẻ mặt giảo hoạt cười cười, nói với Cao Cung:

- Anh Mộc dũng mãnh như thế, hẳn có rất nhiều cô gái thích đi?

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Cao Cung vội vàng trả lời:

- Những cô nương trong Minh Nguyệt lâu kia đều rất thích Anh Mộc!

- Cút!

Đan Nhi một cước đá vào mông Cao Cung, sắc mặt đỏ bừng, sẵng giọng:

- Ngươi thế nào nghe không hiểu câu hỏi của ta hả? Ta là hỏi có cô nương thân thế trong sạch nào thích Anh Mộc không?

- Vậy cũng có rất nhiều!

Cao Cung đếm trên đầu ngón tay nói:

- Có nữ nhi của Ngự Sử Trung Thừa Vương đại nhân, có thiên kim của Công bộ Thượng thư Triệu đại nhân, còn có muội muội của Quốc Tử Giám Vương học sĩ! Còn có… Ai nha, tóm lại, những nữ nhân này đều chọn trúng Anh Mộc rồi, hơn nữa yêu đến rối tinh rối mù, khóc gào muốn gả cho Anh Mộc! Chỉ có điều Anh Mộc người này đầy đầu ý chiến đấu! Chiến đấu! Nào có thanh thản để ý tới tư tình nữ nhi?

- Ha ha… Anh Mộc được hoan nghênh như vậy sao?

Đan Nhi vui mừng vỗ tay thành tiếng, cười nói:

- Ta có một diệu kế, liền phải xem bản sự của Anh Mộc rồi.

Cao Cung mừng rỡ:

- Vẫn là đại tẩu lợi hại, trách không được có thể hoài thai hài tử của Cửu ca đó! Lợi hại! Thật sự là lợi hại! Đại tẩu, người nói đi, ta nghe đây!

Đan Nhi nói:

- Ngươi nói với Anh Mộc, bảo hắn đem theo những cô nương này đi tìm Tuệ Nương, cũng nói các nàng đã mang thai, đứa nhỏ trong bụng chính là của Anh Mộc. Từ đó, chẳng phải ngăn được Tuệ Nương phản đối ư? Đến lúc đó ta sẽ an bài lang trung tới bắt mạch cho các nàng, chứng minh các nàng thật sự mang thai, việc này liền kín kẽ không chút khe hở, Tuệ Nương không phải dùng kế Anh Mộc chưa có con để áp chế hắn sao? Hiện tại Anh Mộc đã có hậu rồi, xem nàng còn có thể nói gì nữa?