- Song Nhi, sao nàng vẫn còn ở đây?
Trần Tiểu Cửu vừa bước vào cửa rất bất ngờ khi phát hiện Song Nhi vẫn đang im lặng ngồi trên giường của hắn, đầu cứ gật gù vẻ rất buồn ngủ.
- Tiểu Cửu ca, chàng về rồi, thiếp cứ tưởng đêm nay chàng không về cơ.
Song Nhi nghe thấy giọng của Trần Tiểu Cửu, vội vàng mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn nói:
- Chàng đi đâu vậy? Sao về muộn vậy, để người ta lo lắng gần chết.
- Ta bận... mà!
Trần Tiểu Cửu kéo dài âm cuối ra rồi nói:
- Tân quan nhậm chức như leo lên đống lửa, ta là một đại chưởng quỹ thì cũng phải tỏ ra bận bịu chạy đây chạy đó, nếu không Lão phu nhân làm sao tin tưởng được.
Tài nói dối của Trần Tiểu Cửu có khi phải nói là luyện tới mức chân quả rồi, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, buột miệng là nói được ngay.
- Song Nhi, sao muộn thế này rồi, nàng vẫn ở đây vậy? Thôi mau về phòng nghỉ ngơi đi.
Trần Tiểu Cửu đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của Song Nhi, rồi hỏi.
Tuy Song Nhi đã quen với những hành động này của Trần Tiểu Cửu rồi, nhưng vẫn có chút lý tính mà từ chối một chút, có chút thẹn thùng cúi đầu xuống nói:
- Vốn thiếp định tiếp chuyện cùng Trần Tiểu Cửu, ở đây hầu hạ Tiểu Cửu ca tắm rửa, nhưng cứ đợi mãi mà vẫn không thấy chàng về, nên thiếp đã dựa vào đầu giường ngủ thiếp lúc nào không biết.
Song Nhi thật tốt, nói những câu này mà cũng ngại ngùng, Trần Tiểu Cửu nghe được Song Nhi nói những câu này, trong lòng thấy rất ấm áp, cô nàng này quả thật vô cùng tốt với bản thân mình, đâu như vẻ ngỗ ngược như Đan Nhi ý, chỉ biết động tay động chân với mình thôi, chẳng có chút dịu dàng nữ tính gì cả.
Hắn dang tay ôm chầm lấy Song Nhi, rồi hôm nhẹ lên trán nàng nói:
- Song Nhi, sau này ta mà về muộn, nàng đừng chờ đợi như này nữa nhé, tự ta cũng tắm rửa được mà, làm sao lỡ để nàng đợ ta lâu như vậy chứ. Cứ như vậy thì Tiểu Cửu ca sẽ càng đau lòng hơn đó.
- Ừ, thiếp biết rồi!
Song Nhi nghe thấy Trần Tiểu Cửu nói những câu quan tâm đến mình như vậy, trong lòng cảm thấy lâng lâng, rồi nhẹ nhàng thoát ra vòng tay của Trần Tiểu Cửu, thẹn thùng nói:
- Tiểu Cửu ca, tỉ tỉ của thiếp cũng chưa về, chàng biết chị ý đi đâu không ạ? Chị ý rất ít khi về nhà muộn thế này.
- Á? Ta... ta không biết!
Trần Tiểu Cửu tự biên nói:
- Tỉ tỉ của nàng võ công cao cường, tính cách lại mạnh mẽ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nàng không phải lo lắng đâu.
Song Nhi nghĩ cũng thấy phải, ai mà dám bắt nạt chị ý chứ, như vậy chẳng phải không muốn sống nữa sao?
- Song Nhi, ta về rồi, nàng mau đi nghỉ đi, nàng mà nghỉ ngơi không tốt, thì khuôn mặt xinh xắn ki sẽ không xinh đẹp nữa đâu!
Trần Tiểu Cửu đùa giỡn nói.
- Không vội không vội, thiếp hầu hạ Tiểu Cửu ca xong thì sẽ đi.
Song Nhi dịu dàng nói.
Hầu hạ ta sao? Lẽ nào muốn cùng hầu hạ ta trên giường? Trần Tiểu Cửu cứ ngẫm nghĩ vậy, ánh mắt đầy nghi vấn.
- Thiếp hầu hạ Tiểu Cửu ca tắm rửa nhé!
Song Nhi trừng mắt lên, rồi cười hi hí nói.
Lại còn muốn tắm nữa? Không cần chứ? Muộn thế này rồi, tắm xong thì còn ngủ nghỉ gì nữa. Nhưng Trần Tiểu Cửu lại không muốn cự tuyết ý tốt của Song Nhi, những giọt nước mắt chảy như sông của nàng hắn đã được chứng kiến rồi, huống chi Đan Nhi vừa nãy cũng vừa biểu diễn một lượt rồi.
Song Nhi chuẩn bị nước xong xuôi, tiến tới giúp Trần Tiểu Cửu cởi bỏ quần áo, nhưng khi đưa quần áo cầm trên tay lại ngửi thấy một mùi hương rất thơm, những mùi hương nước hoa này thật pha tạp, có mùi hương hoa cúc, có mùi hương hoa mai, thậm chí còn có mùi hương hoa lan trên người tỉ tỉ của nàng nữa.
Trong lòng nàng đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, cầm quần áo lên rồi có chút đau lòng hỏi:
- Tiểu Cửu ca, sáng nay chàng đi đâu vậy? Nhất định vui vẻ lắm nhỉ?
Trần Tiểu Cửu thấy Song Nhi ngửi những mùi hương trên quần áo của hắn, liền thầm kêu không ổn rồi, mũi của đàn bà nhạy như vậy, khả năng sẽ phát hiện ra điều gì đó rồi.
Hắn nhìn ánh mắt bi thương của Song Nhi, trong lòng thương tiếc, lại biên diễn một lời nói dối:
- Song Nhi, hôm nay ta bớt chút thời gian tới tranh son phường, Song Nhi tốt với ta như vậy, ta muốn mua cho Song Nhi chút quà, nghĩ đi nghĩ lại, con gái thích nhất là son phấn nước hoa rồi.
Song Nhi vừa nghe xong, hóa ra là vậy, liền vui vẻ nói:
- Vậy chàng mua cho Song Nhi chưa? để thiếp xem nào.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng Song Nhi vui vẻ như vậy, trong lòng thầm trách bản thân, sao không nghĩ ra mua cho nàng ít son phấn để nàng vui vẻ nhỉ, hắn thầm quyết định ngày mai nhất định sẽ mua chút son phấn cho Song Nhi, để thỏa mãn sự mong chờ của nàng.
- Ta vào xem, son phấn và nước hoa ở đó nhiều quá, hoa hết cả mắt, cũng không biết mua cái nào nữa, hay là thế này đi, Song Nhi, ngày mai ta dẫn nàng đi mua, nàng thích cái nào thì mua cái đó.
Trần Tiểu Cửu có chút ngại ngùng nói.
Trong ánh mắt của Song Nhi toát lên tia thất vọng, vẻ trầm tư nói:
- Tiểu Cửu ca, chàng mua gì cho thiếp thì thiếp đều thích cả, thiếp đều rất vui sướng, chàng cứ mua cái gì cũng được, thiếp đều quý trọng mà.
Cô nàng này đang quở trách ta đây mà, Trần Tiểu Cửu lại tiếp tục ôm Song Nhi nói:
- Song Nhi, nàng là người ta thương yêu nhất, nàng yên tâm, đợi sau này ta có nhiều ngân lượng, nàng thích gì ta sẽ mua cho nàng cái đó, chỉ cần nàng thích, cho dù là ánh trăng ta cũng sẽ hái xuống cho nàng.
Song Nhi cảm thụ được bờ vai ấm áp của Trần Tiểu Cửu, trong lòng cảm thấy rất yên lòng, nàng dựa đầu vào ngực Trần Tiểu Cửu dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu ca, thiếp không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần chàng quan tâm chăm sóc cho thiếp, không ức hiếp thiếp, là thiếp đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô bé này quả thật chín chắn, không ngờ những yêu cầu lại bình thường giản dị như vậy, Trần Tiểu Cửu ta không đối tốt với nàng thì còn làm người được sao? Nhưng nàng đừng làm ta phải mòm mỏi nhé, cứ mơi mơi thế này thì ta thèm mà chết thôi.
Tâm trạng Trần Tiểu Cửu đang rất bồi hồi, cảm nhận thân thể mềm mại của Song Nhi, ngực của nàng dựa sát vào ngực của Trần Tiểu Cửu, chỉ cử động chút là có sự giao thiệp giữa hai cơ thể rồi.
Hắn thầm nghĩ, trong đầu lại hiện ra chiếc màn thầu trắng nõn nà của Đan Nhi, chiếc màn thầu vừa to vừa trắng đó khiến người khác không khỏi mê mẩn, nhất là những viên táo trên chiếc màn thầu đó, cứ thế cậu nhỏ dưới háng của hắn đã ngóc lên lúc nào không hay biết, chiếc đầu ngóc ngóc như đang tìm kiếm rừng rậm hay đại dương gì đó.
Song Nhi cũng cảm nhận được những phản ứng trên cơ thể của Trần Tiểu Cửu, cũng mơ hồ cảm nhận được dưới háng của Trần Tiểu Cửu có vật gì cứng cứng đang nhô lên, nàng biết đây là vật gì, vẻ mặt có chút thẹn thùng, nàng thoát ra vòng tay của Trần Tiểu Cửu, dùng sức vỗ mạnh vào vai Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu ca, chàng đúng là hư quá!
- Ta có làm gì hư đâu nào?
Trần Tiểu Cửu cười dâm đãng hỏi lại.
- Tiểu Cửu ca, mau đi tắm đi, không nước nguội lạnh hết bây giờ! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Song Nhi vô cùng dịu dàng, nhưng nàng không chịu nổi sự hấp dẫn của Trần Tiểu Cửu, vội vàng nói sang chủ đề khác.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút oán giận, chỉ biết sờ sờ mó mó mà quên mất việc chính sự rồi, xem ra khả năng chống cự sự hấp dẫn là quá kém rồi.
Hắn cở bỏ hết quần áo chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót, rồi hắn lao nhanh vào trong bồn nước.
Trong lúc tắm rửa, Trần Băng lại tiếp tục phát huy cái bản tính thích sờ sờ mó mó của hắn, khiến mặt của Song Nhi đỏ ửng lên, trong hoàn cảnh này thì đúng là tình chàng ý thiếp rồi.