- Bình Xuyên Kỷ Phu bái kiến Quốc công đại nhân!
Trần Tiểu Cửu đang ở trong thư phòng nhắm mắt tập trung suy nghĩ, nghe thanh âm khiêm nhường của Bình Xuyên Kỷ Phu, hắn mở mắt, bày ra bộ mặt trang nghiêm của một Quốc công, cũng không đứng dậy, khoát tay, mệt mỏi nói:
- Ngồi đi, buổi trưa uống quá nhiều rượu, hiện tại vẫn thấy choáng váng đầu óc, đón tiếp Thế tử chậm chễ rồi. Người đâu, mau pha trà mời Thế tử.
Tứ đại hoa đán Xuân Hạ Thu Đông ríu rít tiến đến dâng trà, làm Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy cảm thấy Trần Tiểu Cửu thật sự là hưởng hết diễm phúc của nhân gian rồi, ngay cả tiểu nha hoàn châm trà cũng quốc sắc thiên hương đến như vậy.
Người so với người, thật sự là tức chết người...
Trần Tiểu Cửu chẳng qua là tiểu gia đinh, lại leo lên tới vị trí cao như thế, hô mưa gọi gió, không gì làm không được, mà mình thân là Bình Xuyên thế tử, lại chẳng khác gì chó mất hồn phách, bị ca ca ruột giết, thậm chí còn đáng thương thấp kém hơn cả Tiểu Cửu.
Thế sự vô thường a.
- Bình Xuyên thế tử, ngươi vội vã tìm ta như vậy, có phải là có chuyện gì khẩn cấp không?
- Ta...ta….
Bình Xuyên Kỷ Phu ngập ngừng, thật sự là không biết mở miệng thế nào.
Trần Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt nôn nóng khẩn trương đến đỏ bừng của Bình Xuyên Kỷ Phu, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi, cười nói:
- Ai dà, ta lại quên béng mất, trên người Thế tử vẫn còn độc chưa giải trừ hết? Chẳng trách Thế tử nôn nóng như thế, cho ngươi này, đây là thuốc giải, dùng rất tốt.
Hắn đưa thuốc giải “nặn bằng bùn” đã sớm chuẩn bị cho Bình Xuyên Kỷ Phu, Bình Xuyên Kỷ Phu vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với vật này, nhận lấy cũng không thèm nhìn, nuốt luôn vào trong bụng.
- Đa tạ Quốc công đại nhân ban thuốc.
Bình Xuyên Kỷ Phu đứng dậy thở phào, cảm nhận được thuốc giải hòa dần ra, mới coi như cởi bỏ được một tâm bệnh.
- Ha ha, tiện tay mà thôi, thực không cần phải tạ ơn.
Thật ra Trần Tiểu Cửu rất muốn hỏi một câu “ăn bùn nặn có ngon không?”, nhưng hắn cố nén sự tò mò lại, hỏi:
- Thế tử còn có chuyện gì sao? Nếu không còn nữa, ta muốn đi nghỉ ngơi, đầu óc vẫn choáng váng quá, vô cùng khó chịu.
Nói xong, liền đứng dậy như muốn đi.
- Đừng, xin Quốc công đại nhân dừng bước, ta còn có một việc muốn cầu.
Bình Xuyên Kỷ Phu nóng nảy, giang hai tay ngăn Tiểu Cửu lại, không cho hắn đi ra.
- Hả, Thế tử còn có chuyện gì khác sao?
Trần Tiểu Cửu lại lần nữa ngồi xuống, giả vờ giả vịt nói:
- Thế tử có lời gì, cứ nói đừng ngại.
Bình Xuyên Kỷ Phu mặc dù giác khó có thể mở miệng, vẫn nói:
- Ta muốn mượn binh của Quốc công đại nhân dùng một chút.
- Mượn binh?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe là biết quốc nội Oa quốc đấu tranh kịch liệt, thật sự là tới mức xung đột vũ trang rồi, nhưng hắn không nóng nảy, thấp giọng hỏi:
- Thế tử, vì sao lại mượn binh? Mượn binh đánh ai? Là ai làm khó Thế tử?
- Còn có thể là ai nữa? Chính là ca ca độc ác Bình Xuyên Vũ Phu của ta rồi.
Lúc Bình Xuyên Kỷ Phu đề cập tới cái tên ca ca y, không khỏi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong tay vừa dùng lực, bóp nát chén trà trong tay, bởi vậy có thể nhận thấy sự căm thù sâu sắc trong lòng y.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh trong lòng: Huynh đệ các ngươi đều hạng sài lang, cá mè một lứa, vậy mà còn mặt mũi nhục mã đối phương độc ác sao?
- Bình Xuyên Vũ Phu ư? Đó chẳng phải là ca ca ruột của ngươi sao? Dù là hắn ác độc, cũng không nên làm khó em ruột của mình chứ? Lời của Thế tử, thật là khó tin.
- Đúng vậy, chính là ca ca ta muốn giết ta.
Bình Xuyên Kỷ Phu nắm chặt hai tay thành quyền, cảm xúc bắt đầu khởi động, khóe miệng co giật, nói:
- Bình Xuyên Vũ Phu phe cánh mạnh mẽ, mà năm nay lại là năm hắn đại lập, nhất định muốn khống chế Mạc Phủ, ta được tin tức, Bình Xuyên Vũ Phu đã hạ lệnh, không tiếc bất cứ giá nào sẽ hạ độc thủ đối với ta, thế lực của ta kém hơn hắn, nguy cơ trùng trùng, cho nên không thể không hướng mượn binh của Quốc công, diệt trừ khối u ác tính này.
- Thì ra là thế...
Trần Tiểu Cửu đều sớm đoán được ngọn nguồn sự việc, nghe Bình Xuyên Kỷ Phu tức giận rít gào, cũng không biểu lộ rõ thái độ, chỉ cúi đầu trầm tư.
- Hưng Quốc công, ngươi... Ngươi từng đã đáp ứng ta, chỉ cần ta Tiểu Thiên Hoàng lại, thì sẽ phái binh giúp ta! Ngài là trọng thần đương triều, cũng không thể nói không giữ chữ tín.
Nhìn Tiểu Cửu nhíu mi suy nghĩ sâu xa, ánh mắt ngưng trọng, quả tim Bình Xuyên Kỷ Phu đập mạnh, nôn nóng đến mức không dám thở mạnh.
Trần Tiểu Cửu trầm tư nửa ngày mới chậm rãi nói:
- Trong tay Bình Xuyên Vũ Phu có bao nhiêu người? Trong tay Thế tử có bao nhiêu ngươi? Hãy thẳng thắn bẩm báo, mới có thể bàn bạc kỹ lưỡng được.
Bình Xuyên Kỷ Phu nói:
- Thế lực của hắn mạnh hơn ta rất nhiều, chừng bốn vạn tinh binh, mà trong tay ta, cũng chỉ có hai vạn, còn lại tuyệt đại bộ phận thế lực, đều nắm trong tay phụ thân ta. Nhưng dựa theo quy củ người thắng làm vua trong gia tộc Bình Xuyên, ông sẽ lặng yên theo dõi kỳ biến, giao quyền lợi cho người thắng, còn việc chúng ta sống hay chết, sẽ không quan tâm đến.
Thật không ngờ, thiên hạ có có một phụ thân tàn độc như vậy?
Đây có thể nói là quy luật Sói tính rồi.
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, mới lấy lui làm tiến, nói:
- Bình Xuyên thế tử, ta hiện tại đã hiểu tình cảnh của ngươi, nhưng đối với ngươi, ta chỉ có thể thông cảm, bất lực mà thôi, không bằng Thế tử đi mưu cầu các nước Đột Quyết, nói không chừng sẽ có thu hoạch khó lường. Người đâu, tiễn khách.
- Không được, Quốc công đại nhân, ngài cũng không thể nói không giữ lời nha.
Bình Xuyên Kỷ Phu gấp đến độ sắp khóc rồi, năn nỉ nói:
- Đột Quyết Tả hiền Vương thất thế, Hữu Hiền vương và Đột Quyết Khả Hãn bị Bình Xuyên Vũ Phu mua chuộc rồi, hiện giờ có thể giúp ta đấy, cũng chỉ có Quốc công đại nhân, kính xin Quốc công đại nhân ngàn lần chớ chối từ, nếu ngài bỏ mặc, ta thật sự chết không có chỗ chôn rồi.
Trần Tiểu Cửu thở dài, nói:
- Không phải ta không giữ lời, mà là ta không thể trợ giúp ngươi, ca ca ngươi khống chế bốn vạn tinh binh, mà ngươi mới chỉ có hai vạn nhân mã, kém một nửa so với ca ca ngươi, ta phải phái bao nhiêu tinh binh mới có thể giúp ngươi ngăn cơn sóng dữ đây?
Bình Xuyên Kỷ Phu dựng thẳng ngón cái lên, lắp bắp nói:
- Không nhiều lắm! Không nhiều lắm! Một vạn là đủ...
- Bao nhiêu? Một vạn?
Trần Tiểu Cửu hung hăng vỗ bàn, bỗng nhiên đứng lên, kinh ngạc nói:
- Bình Xuyên thế tử, ngươi cũng quá tham lam đi? Mở miệng là đòi một vạn, ngươi cũng không phải không biết, Định Nam Vương lòng muông dạ thú, từng chiến đấu với thiết giáp Đại Yến ta ở Ninh Đô, song phương đầu nhập chiến lực mấy chục vạn, cục diện vô cùng căng thẳng, mà với cục diện này, có đã chết bao nhiêu nhân mã rồi chứ? Việc này tuyệt đối không thể, Bình Xuyên thế tử vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi.
- Việc này...
Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn Tiểu Cửu tức giận mặt đỏ bừng, trong lòng sợ run, nhưng vẫn cố nài nèo:
- Theo ta được biết, trong kinh thành dường như vẫn có ba vạn cơ động thủ vệ, nếu Quốc công đại nhân có thể rút ra một vạn binh mã tương trợ ta, Bình Xuyên Kỷ Phu chắc chắn cả đời cảm động và nhớ mãi ân đức của Đại Yến, cảm động và ghi nhớ ân tình của Quốc công đại nhân.
- Hài, Thế tử ơi Thế tử, ngươi thật là làm khó ta rồi đó!
Trần Tiểu Cửu cũng không giả bộ phẫn nộ nữa, thái độ mềm mỏng đi, giọng điệu chân thành, giải thích với Bình Xuyên Kỷ Phu:
- Nói thật, tuy rằng Đại Yến đang trị binh hung chiến hết sức nguy nan, nhưng rút ra một vạn nhân mã, ta tự tin có thể làm được, nhưng...
Nói đến đây, thanh âm của Trình Tiểu Cửu chợt đề cao lên, lớn tiếng chất vấn Bình Xuyên Kỷ Phu:
- Ta xin hỏi Thế tử, ta có lý do gì để cho binh Yến ta phải ra sức, rơi đầu, đổ máu chiến đấu với dị tộc vì ngươi? Bỏ mạng lại nơi dị quốc tha hương? Phải biết rằng, Đại Yến và Định Nam Vương hội chiến tại Ninh Đô, tuy rằng trả giá bằng máu, trả giá bằng sinh mạng, nhưng đó là trận chiến phụ quốc, làm như vậy là đại nghĩa dân tộc, làm như vậy là để phục hưng dân tộc, binh lính Đại Yến dù chết cũng không tiếc, cam tâm tình nguyện vì chính nghĩa.
- Nhưng những binh lính này vì quyền uy của Thế tử mà bước lên lãnh thổ Oa quốc, trả giá bằng sinh mạng, có thể được gì chứ? Có được cái danh không? Thế tử có từng cân nhắc ẩn tình trong đó chưa?
Lời nói cự tuyệt này làm Bình Xuyên Kỷ Phu ngẩn người, đến mức hai má đỏ lên, lại không phản bác được.
Mất một lúc sau, Bình Xuyên Kỷ Phu mới nói:
- Ta có thể lấy vàng bạc để bồi thường cho Đại Yến.
- Bồi thường cái rắm mẹ ngươi ấy!
Trần Tiểu Cửu vỗ án, hai mắt đỏ thẫm, quơ nắm tay, hét lớn:
- Ngươi cho là binh lính Đại Yến ta sinh mạng cao quý có thể dùng tiền vàng để làm giao dịch ư? Bình Xuyên thế tử, ta coi ngươi là bằng hữu mới nể mặt ngươi, lần này ta cho ngươi một mạng, lần sau ta còn nghe được những lời vô lễ như thế nữa, cẩn thận ta ngắt đầu ngươi làm cái bô ngồi đấy.
A..
Bình Xuyên Kỷ Phu sợ tới mức lạnh run, bị nước miếng của Tiểu Cửu phun lên mặt cũng dám lau đi. Y biết mình nói có chút lỗ mãng, nhưng không ngờ lại làm thằng nhãi xưa nay dâm hiểm đê tiện kia phẫn nộ đến gào lên như vậy, từ khi nào hắn ta lại trở nên như vậy nhỉ?
- Là ta lỗ mãng rồi, Quốc công đại nhân bớt giận, bớt giận!
Bình Xuyên Kỷ Phu vội vàng chắp tay tạ lỗi, thở dài nói:
- Ta vắt óc suy nghĩ, thật sự là không biết xử trí như thế nào, mới nói ra những lời lỗ mãng như vậy. Quốc công đại nhân, ngài trí kế bách xuất, kính xin ngài chỉ điểm bến mê cho ta, ta vô cùng cảm kích.
- Hừ! Tự mình nghĩ đi, vô cớ xuất binh, nề hà xuất binh?
Trần Tiểu Cửu không kiên nhẫn phất tay, hừ nói:
- Người tới, tiễn khách.
Tiểu Cửu bỏ đi, để lại một mình Bình Xuyên Kỷ Phu ở tại trong viện.
Bốn tiểu muội Xuân Hạ Thu Đông tuy rằng quyến rũ tươi đẹp, nhưng Bình Xuyên Kỷ Phu nào có tâm thưởng thức người đẹp nữa, trên đường đi vẫn luôn tự hỏi câu “Vô cớ xuất binh, nề hà xuất binh” của Tiểu Cửu.
Tận đến khi bị đưa ra cửa chính, nghe tiếng cửa đóng két một tiếng, thì vào khoảnh khắc đóng cửa này, Bình Xuyên Kỷ Phu mới hiểu được ngụ ý trong câu nói của Tiểu Cửu, y đánh một quyền vào tường đá, hận Trần Tiểu Cửu đến nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi này, thật sự là lòng tham không đáy mà!” Liên tiếp hai ngày, Bình Xuyên Kỷ Phu cũng không chút biểu hiện gì, sự việc như lâm vào cục diện bế tắc.
Trong lòng Tuyết Tử lo lắng, Tiểu Cửu cứ luôn an ủi Tuyết Tử, bảo nàng hãy kiên nhẫn chờ đợi, một câu nói đi nói lại là: 'Làm việc tốt thường gian nan'. Lại là một chuyện tốt truyền đến!
Tả hiền Vương đáp ứng hai vạn con chiến mã, dĩ nhiên đưa vào biên cảnh, Đại Yến do biên tướng (tướng ngoài biên ải) Cảnh Trực trực tiếp thu nhận, đợi Cảnh Trực phái người chọn lựa ra một vạn con chiến mã mang đến Ninh Đô, dùng kỵ binh đại tráng để tiến công.
Trần Tiểu Cửu biết được tin tức này, đương nhiên vô cùng cao hứng.
Bao nhiêu năm rồi, vẫn là Đại Yến vì trấn an Đột Quyết, đưa ra vàng bạc châu báu, lương thực sợi bông.
Mà lần này, Đại Yến không ngờ lần đầu tiên được hoán đổi vị trí được hỗ trợ từ trong tay Đột Quyết. Từ nay về sau, giữa Đại Yến và Đột Quyết trong khi giao chiến, luôn chiếm cứ địa vị chủ đạo, cục diện lạc quan hơn.
Cả triều đình Đại Yến chúc mừng, quần thần cùng say, chè chén vô độ.
Tiểu Cửu tuy rằng tửu lượng giỏi, nhưng cũng lại bị mang trở về phủ.
Bốn tỷ muội Song Nhi, Xuân Hạ Thu Đông vội tới hầu hạ Tiểu Cửu, đúng lúc có nha hoàn bẩm báo:
- Quốc công đại nhân, Bình Xuyên Kỷ Phu cầu kiến.
- Không gặp, không gặp! Quốc công đại nhân đang say, còn gặp gì nữa?
Song Nhi bực bội phất tay, bảo nha hoàn kia cự tuyệt Bình Xuyên Kỷ Phu.
- Khoan!
Tiểu Cửu cố gắng đứng lên, thâm ý nói:
- Tiểu tử này rốt cục đã nghĩ thông rồi đấy, nghĩ thông rồi đấy, ha ha...Bảo hắn vào thư phòng đợi ta, bản công nghỉ một chút, rồi sẽ đi gặp hắn.