Trong lòng Trần Tiểu Cửu thấy ấm áp, kéo bàn tay mềm mại của Độc Hoàng, lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ ngoan của ta, tỷ nên có cách chứ.
- Không có cách nào, chỉ có thể đợi thời cơ.
Độc Hoàng thở dài nói:
- Theo y thuật của ta, thật sự lão Hoàng đế sức khỏe đã hoàn toàn cạn kiệt rồi, nếu không phải trong lòng ông ấy còn có điều vướng bận, khiến ông ta nóng ruột nóng gan, e sớm đã cưỡi hạc đi tây thiên rồi.
- Việc trong lòng còn vướng bận?
Trần Tiểu Cửu mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tư của lão Hoàng đế, nói:
- Vậy ý chính là nói chỉ cần lão Hoàng đế gặp được người mình muốn gặp, tâm thần dao động, là còn có thể tỉnh lại?
- Chính là ý này.
Độc Hoàng cắn môi, nhíu mi nói:
- Chỉ là lão Hoàng đế rút cuộc muốn gặp ai, lại không thể biết được.
Tiểu Hoàng đế thở dài suy sụp:
- Xem ra, trong lòng Phụ hoàng muốn gặp không phải là ta rồi.
Trong lời nói, có chút bi thương.
- Lão Hoàng đế hiểu được bản lĩnh của huynh, làm sao có thể lo lắng huynh chịu khổ chứ?
Trần Tiểu Cửu giải sầu thay tiểu Hoàng đế, trong lòng cũng tò mò: lão Hoàng đế sắp qua đời mà không muốn đi, rút cuộc là muốn gặp ai?
- À! Ta biết lão Hoàng đế muốn gặp ai rồi.
Trong lúc đó, Tiểu Cửu linh cơ vừa động, hung hăng vỗ bàn, giữa lông mày, lộ ra vẻ cười.
- Ai?
Trong con mắt tiểu Hoàng đế lóe ra ánh sáng, hấp tấp nói:
- Ngươi mau nói cho ta biết, ta có phải trói, cũng phải trói người này mang tới.
- Đạo huynh, đại ca, tiểu Bạch công tử, mọi người biết một việc mà cả đời này lão Hoàng đế hối hận nhất là việc gì không?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của ba người đưa tới, Tiểu Cửu từ từ nói:
- Lão Hoàng đế từng nói với ta, một việc hối hận nhất mà ông ấy đã làm chính là trúng gian kế của Định Nam Vương, hiểu lầm chiến thần Hoa Vô Ý, Thừa tướng Lâm Trung Tắc có ý liên kết tạo phản, liền nhổ tận gốc hai gia tộc Lâm, Hoa, khiến cho cặp phụ tá đắc lực Hoa Vô Ý, Lâm Trung Tắc cũng không biết tung tích, sống chết không rõ.
- Cả đời lão Hoàng đế vì việc này mà hối hận, thường nói với ta, nếu không bị trúng gian kế, giang sơn Đại yến đâu đến nỗi này? Cẩn thận suy nghĩ, lão Hoàng đế ngoài muốn gặp mặt Hoa Như Ý và Lâm Trung Tắc trước khi chết ra, ngoài sám hối, còn thật không có vướng bận gì.
- Đúng vậy! Lời của nhị đệ rất đúng.
Diệp Ngâm Phong vỗ quạt, không nghi ngờ nói:
- Lão Hoàng đế cũng từng nói với gia phụ nhiều lần như vậy, âm thầm cũng để lại vài giọt nước mắt bi thương, nhưng sai lầm đã chót, lại không thể thay đổi, trở thành tâm bệnh không có cách chữa trị của lão Hoàng đế.
Vẻ mặt Tiểu đạo đồng khó xử, dậm chân:
- Nhưng hai người Hoa Vô Ý, Lâm Trung Tắc phần lớn đã không còn trên đời này nữa, nếu còn trên đời, thế giới rộng lớn này, biển người mênh mông này, biết đi đâu mà tìm chứ? Ôi…, ta có võ công, cũng không có gì tốt cả?
Tiểu Bạch công tử cũng có vẻ mặt ưu thương. Tuy tiểu Bạch công tử giận lão Hoàng đế, không nhận lão Hoàng đế là Phụ hoàng, tình nguyện mang tiếng là con riêng, cũng không muốn công khai nhận thân phận hoàng tử của mình, nhưng dù sao phụ tử liên tâm, thấy lão Hoàng đế nằm ở đó bất động, trong lòng lại vô cùng đau đớn.
- Tiểu Cửu, việc này dựa vào ngươi rồi..
Nhìn gò má tái nhợt gầy yếu của lão Hoàng đế, khóe mắt của tiểu Bạch công tử hơi ướt, sự thù hận trong lòng cũng tan thành mây khói.
Diệp Ngâm Phong lắc đầu nói:
- Nhưng việc này phải dựa vào ý trời, đâu phải cứ thông minh tài trí là có thể làm được chứ?
- Ôi! Mọi người tuyệt vọng gì chứ?
Tiểu Cửu vỗ vai mấy người, thần bí nói:
- Quán ngữ nói rất hay, đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công sức nào, việc này, ta còn thật sự có thể làm được! Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ cảm thấy có phải như vậy không? Nhân sinh à, luôn tràn đầy những sự biến ảo ly kỳ… - Cái gì?
Ba người tiểu Hoàng đế cùng nhìn Tiểu Cửu, trên mặt trần đầy sự khó tin.
Độc Hoàng hé miệng cười:
- Tiểu Cửu nói không sai, việc này giao cho Tiểu Cửu là được, chín phần là có thể thành.
Tiểu Hoàng đế rất mừng rỡ, vỗ vai Tiểu Cửu, cười ha ha nói:
- Tiểu Cửu, ta biết ngươi có cách mà! Ha ha…, thật không biết nên cảm ơn ngươi thế nào! Cái đó…chỉ cần ngươi có cách, ta truyền lại hoàng vị cho ngươi cũng không thành vấn đề.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu xám xịt:
- Đạo huynh, đây là gánh nặng của huynh, muốn đẩy cho ta? Không có cửa đâu.
Bốn người cùng cười ha hả.
Tiểu Hoàng đế vẫn không cam lòng, lại quan tâm nói:
- Tiểu Cửu lẽ nào biết tin tức của Hoa Vô Ý và Lâm Trung Tắc? Ồ! Ta lại quên rồi, bọn họ đều là nhạc phụ đại nhân của ngươi, cha con liên tâm, nói không chừng những bà vợ kia của ngươi có thể biết ít manh mối.
- Hoa muội muội, Đan Nhi, Song Nhi cũng không biết tin tức của hai vị lão thái sơn này.
Tiểu Cửu nhún vai, vẻ mặt bỡn cợt.
- Vậy rút cuộc ngươi có cách gì?
Tiểu Hoàng đế vẻ mặt không cam lòng.
- Sơn nhân tự có diệu kế, Đạo huynh, đừng vội việc này, huynh cứ ngồi đợi tin vui đi.
Không tới thời điểm cuối cùng, Tiểu Cửu tuyệt sẽ không để lộ chút phong thanh nào, lời nói xoay chuyển, lại hỏi Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến rút cuộc sắp xếp thế nào.
- Hai tên cẩu tặc này còn có thể có những ngày tốt đẹp sao?
Diệp Ngâm Phong nói:
- Chiếu theo luật pháp Đại Yến, Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến ép Hoàng tử lấy lệnh quần thần, cấu kết với Định Nam Vương nội ứng ngoại hợp mưu phản, lúc này lấy tội phản quốc làm cực hình, tịch thu tài sản, cả nhà Tiêu Viêm, Viên trác Kiến phanh thây lăng trì, chặt đầu thị chúng.
Tiểu Hoàng đế vừa nghe, trong lòng không đành, nhíu mi nói:
- Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tội không liên quan tới người nhà, phàm là không tham dự vào thì không nên.
Diệp Ngâm Phong nói:
- Luật pháp chính là như vậy, sao có thể vô tình, tru di cửu tộc, răn đe.
Tiểu Hoàng đế hừ nói:
- Ta là hoàng đế, ngươi phải nghe ta.
Diệp Ngâm Phong nói:
- Đó là Hoàng thượng, cũng không thể khinh thường luật pháp. Về việc xử lý hai người Tiêu Viêm, ta và Nhị hoàng tử đã thống nhất ý kiến, tru di cửu tộc, không đủ để bình ổn sự phẫn uất của dân chúng, quyết không nương tay, để lại mối họa khôn cùng.
- Việc này… Tiểu Hoàng đế vẻ mặt đau khổ, nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi nói thế nào?
Tiểu Cửu nói:
- Vua nào triều thần nấy, tư oán giữa Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến và lão Hoàng đế, đương nhiên do lão Hoàng đế xử lý, việc này tạm thời để đấy, còn đang đợi lão Hoàng đế đưa ra chủ ý.
Uy vọng của hắn rất cao, nói chuyện rất hữu hiệu, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử cũng đành lùi một bước, đợi lão Hoàng đế tỉnh lại xử lý.
Tiểu Cửu ra khỏi Hoàng cung, sắc trời đã tối.
Hắn nắm tay Độc Hoàng, thưởng thức cảnh đẹp đêm trăng, lúc này mới từ từ hồi phủ.
- Xuỵt!
Tiểu Cửu mắt sắc, xa xa có thể nhìn thấy Bình Xuyên Kỷ Phu mang theo mấy gia tướng, đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.
Hắn rỉ tai một lát với Độc Hoàng, Độc Hoàng cười khanh khách, bàn tay ấn vào trán Tiểu Cửu, cười nói:
- Chàng à! Thật là tệ.
Tiểu Cửu, Độc Hoàng khinh công rất cao, lách vào sân từ bên cạnh, gạt Bình Xuyên Kỷ Phu sang một bên.
Song Nhi vừa vặn đón tiếp dưới ánh trăng, cười nhìn Tiểu Cửu, Độc Hoàng, nói:
- Cửu ca, Độc Hoàng tỷ tỷ, hai người sao lại trèo tường vào thế?
- Ha ha, thú vị à.
Tiểu Cửu vuốt gương mặt nhỏ nhắn của Song Nhi, dịu dàng hôn môi, đầu lưỡi tiến vào miệng Song Nhi, bắt được cái lưỡi thơm tho của Song Nhi, vô cùng dịu dàng.
- Cửu ca! đừng…ô..
Song Nhi “phản kháng” một chút, ôm lấy eo Tiểu Cửu, tận tình hưởng thụ.
Bang bang..
Tiếng gõ cửa dồn dập quấy rầy nụ hôn nồng nhiệt của họ.
- Có người gõ cửa, phần lớn vẫn là Bình Xuyên Kỷ Phu gõ cửa, đợi một ngày, thật xấu.
Song Nhi đẩy Tiểu Cửu ra, định ra mở cửa.
- Song Nhi, lại đây.
Tiểu Cửu gọi Song Nhi lại, rỉ tai vài câu với nàng.
- Cửu ca! điều này không tốt sao?
Song Nhi vểnh môi đỏ lên, không tình nguyện nói:
- Người ta nhất định là có việc gì quan trọng… - Người ác muốn đánh kẻ ác mà! Song Nhi ngoan, còn không mau đi?
Trần Tiểu Cửu đẩy Song Nhi ra cửa, né vào sau cửa nghe lén.
Két…!
Song Nhi ổn định lại tinh thần, mở cửa phủ, lộ ra gương mặt lo lắng của Bình Xuyên Kỷ Phu.
- Bình Xuyên thế tử, thế tử còn chưa đi sao?
Song Nhi ra vẻ tò mò, dịu dàng nói:
- Bây giờ đã nửa đêm rồi… Bình Xuyên Kỷ Phu lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại vô cùng lễ phép nói:
- Bình Xuyên Kỷ Phu bái kiến Trần phu nhân, cái đó…Trần phu nhân, xin hỏi, Trần đại nhân còn chưa hồi phủ sao?
- Đâu có hồi phủ?
Song Nhi gắt giọng:
- Bình Xuyên thế tử vẫn canh giữ ở cửa, đại nhân nhà ta đã về chưa, thế tử còn không biết sao?
- Ồ! Biết! Đương nhiên là biết.
Bình Xuyên Kỷ Phu đỏ thẫm đôi mắt, cổ họng sưng đau, ngay cả giọng nói cũng có chút khàn khàn:
- Xin hỏi Trần phu nhân, Trần đại nhân khi nào có thể về?
- Việc này ta thật không rõ.
Song Nhi khó xử hít vào một hơi, do dự nói:
- Có thể nửa canh giờ nữa, cũng có thể tới nửa đêm, nhưng tóm lại hôm nay nhất định sẽ về! Nhưng muộn như vậy rồi, Bình Xuyên thế tử còn muốn đợi sao?
- Đợi! Phải đợi.
Bình Xuyên Kỷ Phu ngượng ngùng nói:
- Trần phu nhân, ta có thể vào phủ đợi Trần đại nhân không?
Song Nhi lắc đầu:
- Thế tử xin lượng thứ, trong phủ toàn là nữ quyến, có chút không tiện, cái đó…Bình xuyên thế tử có việc gì gấp sao? Nhất định phải gặp đại nhân nhà ta đêm nay sao? Không bằng, Thế tử cứ về trước, sáng mai đến sớm, như thế tốt hơn?
Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn ánh trăng thanh u, bất đắc dĩ nói:
- Vậy được! Sáng mai ta lại ghé thăm.
Vừa quay đầu đi vài bước, liền nghe thấy Song Nhi dặn:
- Thế tử ngày mai phải tới sớm chút, đại nhân nhà ta xã giao nhiều, nói không chừng sáng sớm đã ra khỏi phủ làm việc rồi! Ngộ nhỡ kéo dài việc lớn của thế tử, thật là nguy! Thế tử đi từ từ, ta không tiễn… Song Nhi không dễ tản ra, đóng cửa, gương mặt ửng hồng, rất đáng yêu.
- Song Nhi ngoan, làm tốt lắm.
Tiểu Cửu ôm Song Nhi vào lòng, cười xấu xa nói:
- Cửu ca nhớ nàng rồi, đêm nay, chúng ta tạo nhân được không?
Khuôn mặt Song Nhi càng đỏ lên, cắn môi mọng không nói lời nào, đôi mắt quyến rũ như nước, không nói hết sự mê người.
- Được không vậy? Song Nhi, nàng nói đi chứ?
Tiểu Cửu liếm một chút trên gương mặt đáng yêu của Song Nhi, buộc nàng vào khuôn khổ.
Song Nhi vẫn không nói gì, mắt quyến rũ như nước, càng quyến rũ, dịu dàng.
- Nàng còn không nói, Cửu ca không cùng tạo nhân với nàng nữa?
Nói xong, liền buông Song Nhi ra.
- Đừng… Song Nhi ôm cổ Tiểu Cửu, đỏ mặt như đào, giống như con mèo nhỏ rúc vào lòng Tiểu Cửu, oán giận nói:
- Chàng biết rõ thiếp muốn cái đó, lại khiến thiếp nói ra, thật là xấu hổ chết đi được… - Ha ha… Tiểu Cửu ngửi mùi hương trên cơ thể của Song Nhi, vuốt cái mông mềm mại của Song Nhi, trong lòng nổi lên cơn tức giận, hưng phấn nói:
- Đi! Chúng ta đi tạo nhân! Ừ! Muốn tạo một đêm! Mệt chết.
Bình Xuyên Kỷ Phu buồn ngủ, tuy bối rối, nhưng trong lòng lo lắng, giống như bắt phải lửa, không yên ổn được.
Y muốn về dịch quán nghỉ ngơi, nhưng cũng sợ ngày mai không thấy bóng dáng của Tiểu Cửu. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định ôm cây đợi thỏ, dựa ở đây, thầm nghĩ: Trần Tiểu Cửu, ta không tin không dựa được vào ngươi.
Bình Xuyên Kỷ Phu ngồi ở ngoài cửa lớn, buồn tẻ đếm sao.
Cứ như vậy, cho tới bình minh.
Đường đường là Bình Xuyên thế tử, lại đáng thương dựa vào cửa lớn, ngồi ngủ gật, khoé miệng còn chảy nước miếng.