Trước khi tình hình chưa ổn định, Trần Tiểu Cửu không muốn công bố thân phận của Tểu đạo đồng, một thao tác vô ý, nói không chừng sẽ tạo ra rất nhiều thay đổi.
Mọi người chỉ là uống rượu chúc mừng, chỉ coi Tiểu đạo đồng là bạn cũ của Tiểu Cửu.
Lúc rượu vào làm tai nóng lên, thám tử tiến vào bẩm báo với Hoa Như Ngọc, Hoa Như Ngọc cả mặt ngưng trọng, phất tay, cho thám tử lui ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Phòng Linh nắm chén rượu, không hiểu tại sao Hoa Như Ngọc lại nhíu mi.
Hoa Như Ngọc lắc đầu nói:
- Bình Châu truyền tin tới, Mã Võ phản bội Định Đô, vợ con của hắn được thân binh bảo vệ chạy trốn, nhưng lại không trốn tới Lương huyện, mà lại chạy về Hoang sơn ở phía Tây.
- Cái gì? Mã Võ sao lại có thể bị coi là phản tặc chứ?
Phòng Linh nghe vậy, lửa giận bốc lên từ bụng, thuận tay ném cái chén lên mặt đất, muốn nứt ra, ngơ ngác nói:
- Tất nhiên là tên tiểu tặc Trần Hải kia âm thầm giở trò quỷ, ta…ta tuyệt không bỏ qua cho hắn.
- Phòng tiên sinh cũng đánh giá quá cao uy lực của Trần Hải rồi, hắn bất quá chỉ là một con cờ bị lợi dụng mà thôi, đảm đương làm lính hầu, mượn thượng vị này mà thôi.
Trần Tiểu Cửu thề nói:
- Nếu không phải Định Nam Vương quyết tâm muốn diệt trừ Mã Võ, dựa vào công trạng cả đời và uy danh hiển hách của Mã Võ, ai dám động tới hắn?
- Ài.
Phòng Linh thở dài thật mạnh, suy sụp ngồi xuống, bi thương nói:
- Vợ con của Mã An Tử cũng là hạng người ngoan cố không thay đổi, chạy trốn tới hoang sơn có tác dụng gì? Việc bảo vệ tính mạng này là cần gấp, tại sao không chạy trốn tới Lương huyện chứ? Ở đây lại không phải không có đất cắm dùi cho bọn họ.
- Còn không phải là sợ bị mang tội danh phản đồ trên người sao?
Trần Tiểu Cửu khinh thường lắc đầu:
- Trước sợ sói, sau sợ hổ, thật không được việc! Ngay cả Định Nam Vương đều quyết tâm tạt nước bẩn lên một đầu Mã Võ, bọn họ còn có thể trốn tránh được sao? Ngu xuẩn! Ngu xuẩn.
Hoa Như Ngọc nói:
- Vậy làm thế nào mới tốt?
- Nếu đã biết rồi, không thể thấy chết không cứu.
Trần Tiểu Cửu nói:
- La Đồng, ngươi mau chóng lĩnh suất súng kíp, tiến tới hoang sơn phía tây bắc cứu người, nhớ kỹ, không cần giết địch, chỉ cần cứu người, mạng sống của chúng ta còn đáng giá hơn vàng bạc, không thể hao phí.
- Mạt tướng tuân lệnh.
La Đồng cũng không uống rượu nữa, cùng Từ Hạt Tử đi cứu người.
Phòng Linh xông lên khom người với Tiểu Cửu, cảm khái nói:
- Đa tạ Trần đại nhân trượng nghĩa trợ giúp, Phòng Linh bất bài, nguyện đi cùng La tướng quân, có lẽ có thể tương trợ một chút.
- Phòng tiên sinh không cần phải đi.
Trần Tiểu Cửu thở phì phì nói:
- Ông đi tìm Mã lão đầu, nói với ông ta, Định Nam Vương lấy tội mưu phản để giết cả nhà ông ta, xem ông ta nói thế nào? Sau đó lại nói ta nỡ bỏ được tính mạng của binh sĩ Đại Yến, cử người đi cứu vợ con của ông ta, xem ông ta nói thế nào?
- Cao! Trần đại nhân dùng kế, luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Phòng Linh một khắc cũng không muốn đợi, sốt ruột muốn khuyên Mã Võ đầu hàng, vội vã đi ra ngoài.
Lương huyện xảy ra việc lớn, đám người Hoa Như Ngọc không tiếp tục uống rượu nữa, uống qua loa mấy chén, rồi dẫn người đi tuần.
Đám người Nguyệt Thần thấy Tiểu Cửu và Tiểu đạo đồng có chuyện muốn nói, nháy mắt nhau, ríu rít lui xuống.
Trong tiệc rượu, chỉ còn lại hai người Tiểu Cửu và Tiểu đạo đồng.
- Huynh lừa ta khổ quá.
Tiểu đạo đồng uống rất nhiều rượu, gương mặt vốn đen tuyền bị hơi rượu làm đỏ bừng, kêu khổ nói:
- Sao huynh có thể nghĩ ra một chủ ý như vậy chứ? Sao lại để Tư Đồ sư muội truyền ra ngoài việc lăng mộ của mẹ ta bị đánh cắp? Huynh à, ta thật muốn trừng trị huynh một phen.
- Huynh muốn trừng trị ta cũng được, nhưng ai tới ngăn địch?
Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Đạo huynh, huynh chỉ lo du ngoạn sơn thủy, nhưng chỉ khổ Tư Đồ cô nương! Người ta đã có tình cảm với huynh từ lâu, huynh cho dù không chịu ngồi yên ở kinh thành, cũng nên mang theo Tư Đồ cô nương cùng du ngoạn thiên hạ chứ, để một tiểu cô nương yếu ớt ở lại kinh thành, gọi gì là đàn ông chứ?
- Ta không phải đàn ông, ta là Tiểu đạo đồng.
Tiểu đạo đồng cười giễu, trong mắt hiện ra nhu tình, dường như cũng cảm thấy Tư Đồ sư muội rất đáng thương.
- Không! Huynh không phải Tiểu đạo mũi trâu.
Tiểu Cửu nhìn đôi mắt thật thà chất phác của tiểu đạo đồng, từng chữ một nói:
- Từ bây giờ trở đi, huynh có thân phận mới, huynh là Hoàng thượng, huynh là Trẫm! Huynh là Trẫm độc nhất vô nhị.
- Tại…tại sao?
Tiểu đạo đồng ngây người ở đó, gương mặt đỏ bừng trong phút chốc trở nên trắng bệch, liên tục khua tay, nói:
- Không, ta không cần làm Hoàng thượng, tuyệt đối không! Con trai của lão Hoàng đế nhiều như vậy, bọn họ muốn làm, thì cứ làm, đừng ỷ lại trên người ta là tốt rồi.
- Bọn họ?
Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười nói:
- Ai bảo bọn họ không phải do Hoàng hậu sinh ra chứ? Hơn nữa, bọn họ bé có bé, phản nghịch có phản nghịch, thế lực sau lưng mỗi Hoàng tử lại không giống nhau, trong lúc gấp gáp, còn đâu có thể chọn ra được một người thừa kế ngôi vị Hoàng đế chứ?
- Gấp gáp? Tại sao lại gấp gáp?
Tiểu đạo đồng vẻ mặt kinh ngạc:
- Có thể từ từ chọn mà, đại thần các ngươi, không phải thích tham gia mấy việc này sao?
- Nếu bây giờ còn có thời gian nhàn nhã, ta sao có thể dùng kế lừa huynh trở về chứ?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bất đắc dĩ, nói ngắn gọn, bên trong có họa, ngoại có xâm lăng, nói một lần, tiện đà nói tới chuyện giật gân:
- Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến và Định Nam Vương trong ứng ngoài hợp cấu kết với nhau, mưu đồ chiếm giang sơn Đại Yến, còn Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch bất tỉnh đã lâu, Diệp Ngâm Phong và tiểu Bạch công tử lại vì giữ lập trường mà không ngừng tranh chấp, hội minh sụp đổ, giá trị trong lúc nguy cấp, giang sơn Đại Yến có nguy cơ bị lật đổ.
Nói tới đây, Tiểu Cửu vỗ vai Tiểu đạo đồng, thấm thía nói:
- Lúc này, chỉ có con trai của Hoàng hậu huynh đây kế thừa Hoàng vị, mới có thể yên ổn đại cục, trấn an dân chúng, mới có thể khiến Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử không tới mức tranh chấp không ngừng, mới có thể đả kích một cách nghiêm trọng tới bọn bụng dạ khó lường Tiêu Viêm kia, bỏ đi dã tâm lập Tứ hoàng tử lên ngôi.
Tiểu đạo đồng nghe Tiểu Cửu nói xong, cũng biết Triều đình từ trên xuống dưới, thực sự tới mức khẩn cấp gần sụp đổ rồi, không thể có chút sơ xuất nào nữa.
- Nhưng… Hắn suy nghĩ rất lâu, mới nói:
- Không có cách nào khác sao? Đồ bỏ đi của Hoàng đế này, ta thật sự không làm được.
- Có gì mà không làm được?
Tiểu Cửu khinh thường hừ nói:
- Lại không cần huynh bày mưu tính kế! Huynh chỉ cần làm là được rồi, nội vụ không dám quyết hỏi tiểu Diệp công tử, quân sự không quyết hỏi tiểu Bạch công tử, chỉ cần huynh xuất hiện, nghe thấy đại bảo, hai người này bỏ đi tranh chấp, quần anh tụ hội, nhất định sẽ nhanh chóng đánh tan Tiêu tặc, huynh lại cần dư thừa tâm tư sao?
- Thật đơn giản như vậy? Thật chỉ cần ngồi vào chỗ đó làm một con rối là được sao?
Tiểu đạo đồng nhìn ánh mắt giảo hoạt của Tiểu Cửu, khinh thường:
- Ta biết ngươi đang lừa ta, ta không làm! Tuyệt đối không làm! Nếu ngươi dám ép ta, ta đi ngay, đi tới chân trời góc biển, ngươi cũng không tìm thấy bóng dáng của ta, ha ha...cho dù ngươi tìm thấy rồi, cũng không giữ được ta.
- Huynh không làm? Thật sự không làm?
Trong lòng Tiểu Cửu tức giận tới muốn nổ tung, nghĩ lại, bất đắc dĩ thở dài:
- Không làm thì không làm, dưa hái lúc còn xanh không ngọt đâu.
- Cái này không là đúng mà.
Tiểu đạo đồng thả lỏng lau mồ hôi trên trán, lại có cảm giác sảng khoái của sự sống sót.
- Nhưng, Đạo huynh không nghĩ, cục diện thiên hạ này lại sẽ trở thành bộ dạng gì sao?
Tiểu Cửu đứng dậy, bước đi thong thả, từ từ nói:
- Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử bất hòa, Hoàng quyền cuối cùng sẽ bị Tiêu tắc cướp đoạt, con người Tiêu Viêm này ác độc âm tàn, y nếu đoạt quyền, có thể có bao nhiêu thiết cốt thần bị y làm liên lụy tới cửu tộc? Sẽ có bao nhiêu dân chúng Đại Yến sẽ bị chặt đầu, chậc…, không quá ba ngày, Kinh thành ắt sẽ trở thành một tòa huyết thành.
- Hả? Sẽ…sẽ thảm như vậy sao?
Tiểu đạo đồng nghe vậy, da đầu không khỏi run lên.
- Còn không chỉ có vậy.
Tiểu Cửu nhìn dáng vẻ phó mặc của Tiểu đạo đồng, lại nói:
- Tiêu Viêm đoạt quyền, trước hết sẽ tiêu diệt Hoa tướng quân, ắt là Thiết Giáp doanh, thử nghĩ, chỉ cần Tiêu Viêm đoạt được lương thực của Thiết Giáp doanh, vậy Thiết Giáp doanh cho dù không bị đói chết, lại đâu còn có sức chiến đâu, mười mấy vạn đại quân của Định Nam Vương tiếp cận, Thiết Giáp doanh làm sao có thể ngăn cản, hoặc là hi sinh vì nghĩa, hoặc là trốn chạy tứ phía. Nhưng bất luận thế nào, chịu khổ vẫn là dân chúng Ninh Đô.
Trần Tiểu Cửu từng chữ một nói:
- Ninh Đô vững chắc, Định Nam Vương tấn công không được, sớm đã ôm hận trong lòng, lần này khắc thành? Sao có thể không dung túng thuộc hạ tàn sát dân chúng trong thành? Ai dà, đến lúc đó, Ninh Đô à, nói không trừng sẽ trở thành địa ngục trần gian, bây giờ chỉ là nghĩ như vậy, cảm thấy đã thê thảm biết bao rồi.
Những lời này vừa uy nghiêm vừa đe dọa, chỉ khiến Tiểu đạo đồng nghe mà nổi da gà, lắp bắp nói:
- Thật sự…thật sự sẽ như vậy sao? Tiểu Cửu, ngươi đừng dọa ta đấy.
- Ta dọa huynh làm gì.
Thấy tiểu đạo đồng mày nhíu chặt, vẫn không có sự kiên quyết vừa rồi, cũng biết sự thông cảm của hắn đã bị mình kích động, vội đánh một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, tức giận nói:
- Dù sao ta cũng không sợ, tới lúc đó dẫn vợ con đi, du sơn ngoạn thủy, bọn họ thích đánh thế nào thì đánh, thích giết ai thì giết, dù sao không liên quan tới việc của ta.
- Đương nhiên rồi, Đạo huynh dạo chơi thiên hạ, đương nhiên cũng không thẹn với lương tâm, huynh là đạo nhân mà! Chỉ chú ý tới thanh tịnh, không quản phàm sự..
- Dừng lại.
Tiểu đạo đồng vỗ tay lên bàn, đập nát bàn, môi mím chặt, con ngươi phức tạp, dường như đang trong sự giãy dụa kịch liệt.
Tiểu Cửu cũng không nhiều lời, yên tĩnh đợi Tiểu đạo đồng lựa chọn.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Tiểu đạo đồng nhìn ánh mắt giảo hoạt của Tiểu Cửu, nghiêm túc nói:
- Ta có thể làm Hoàng đế, nhưng ta có một điều kiện, ngươi nhất định phải đồng ý.
- Nói.
Tiểu Cửu trong lòng mừng thầm, trên mặt vẫn chăm chú, không tỏ ra vui mừng.
Tiểu đạo đồng trịnh trọng nói:
- Sau khi triều đình ổn định, ta sẽ đi ngay, các ngươi muốn lập ai làm Hoàng đế thì làm, tùy các ngươi, ta tuyệt không tham gia vào đó, đừng nghĩ dùng dân chúng dân sinh tới ép ta.
- Được, đồng ý.
Tiểu Cửu lập tức trả lời.
Chỉ cần gắng gượng qua cửa ải khó khăn trước mắt, cục diện sau này có thể có vô số lựa chọn, điều kiện của Tiểu đạo đồng, thực sự chỉ là trò con nít.
- Ngoắc tay vì lời thề.
Tiểu đạo đồng xòe bàn tay ra, nghiêm túc nói:
- Không được đổi ý.
Tiểu Cửu giơ ngón tay với Tiểu đạo đồng, hai người nhìn nhau cười, trong mắt hai người không ngờ đều có ý giảo hoạt..
Ầm?..
Một tiếng khôi giáp truyền tới, cửa phòng bỗng bị đá văng ra.
La Đồng một thân máu tươi, lại mang theo hai người phụ nữ, thở hổn hển, bẩm báo với Tiểu Cửu:
- Vợ và con gái của Mã Võ, đã được mạt tướng cứu ra.
Phòng Linh chạy vào từ phía sau, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Hai con trai của Mã An Tử thì sao? Sao chưa cứu ra?
Người phụ nữ chừng năm mươi tuổi phía sau kia thở dài, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Cô gái trẻ kia khoảng hai mươi tuổi, vừa nghẹn ngào vừa nói:
- Huynh trưởng và em trai út không chịu nổi tội theo giặc, không dám bôi nhọ phụ thân, thà chết không hàng.
- Hồ đồ.
Tiểu Cửu thuận tay đập bàn, mặt đỏ lên, quát nói:
- Các ngươi theo ta đi tìm Mã lão đầu, ta xem hắn rút cuộc nói thế nào.