Chương 948: Chương 950: Điều bất ngờ ở khắp nơi

Hoa Như Ngọc vung đao lên, theo mũi đao sắc bén trượt xuống cánh tay Mã Võ, quỷ dị xảo quyệt, trong một chiêu, phản thủ vi công.

Mã Võ bị sát khí nghiêm nghị của Hoa Như Ngọc làm cho khơi dậy huyết khí, lùi về phía sau ba bước, nhìn nàng mấy cái, tiếng răng nghiến kêu leng keng phát ra:

- Hổ phụ vô khuyển nữ! Quả nhiên không hổ là con gái của Hoa Vô Ý.

Đao thép của Hoa Như Ngọc trực nhắm thẳng vào Mã Võ, đôi mắt đầy anh khí phát ra sự âm u sắc bén, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi đầu hàng, ta không giết ngươi.

- Ha ha ha.. thật nực cười.

Mã Võ cười lớn mấy tiếng, bi thương nói:

- Nếu sông Trường giang chảy ngược, mặt trời mọc ban đêm, Mã Võ ta đầu hàng, còn có thể.

- Ngươi muốn chết.

La Đồng khom người, giống như một con báo xông lên, vẫn vì ba chiêu vừa rồi của Mã Võ mà ảo não vô cùng.

Đao lóe lên, Hoa Như Ngọc đối đầu với La Đồng chính là một đao.

La Đồng sợ tới mức lui ra phía sau ba bước, khi không rõ, lại nghe Hoa Như Ngọc nói:

- Ai cũng không được nhúng tay vào, để mình ta bắt hắn.

- Ngông cuồng.

Mã Võ râu tóc bạc trắng, trong ánh mắt bắn ra sự khát máu giống như con kền kền, lạnh lùng nói:

- Nếu luận về đấu tay đôi, ngay cả cha ngươi Hoa Vô Ý cũng là bại tướng dưới tay ta, huống hồ nha đầu ngươi thì sao?

- Vậy để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.

Hoa Như Ngọc khẽ quát một tiếng, đường đao ở cổ tay nhanh giống như lốc xoáy, bao vây Mã Võ ở bên trong.

Tiểu Cửu cũng không nhúng tay vào, khiến đám người Nguyệt Thần vây quanh một vòng, nhìn địch để lường trận thế, chắp tay sau lưng, nắm Hiên Viên kiếm trong tay, đề phòng bất trắc, nhìn hai bóng đao, hàm chứa sự hung ác.

La Đồng không có tâm trạng xem náo nhiệt, không thể tự tay bắt Mã Võ, lòng bàn tay ngứa ngáy, huynh đệ với Thiết Giáp doanh giống như là hổ lang, khiến thân binh của Mã Võ xông lên tường thành vây xung quanh, tiếng đao chém giết không ngừng bên tai.

Thời gian một nén nhang trôi qua, hơn một ngàn thân binh xông lên tường thành chết thì chết, tàn thì tàn, còn có một số thân binh không có khí chất, chỉ cầu được sống.

La Đồng cũng đuổi tận giết tuyệt, lệnh cho người dưới trói những người bị thương lại, thuận tay lau vết máu tanh, lúc này mới chạy tới xem cuộc chiến.

Chỉ là nhìn một cái, không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.

Miếng kính bảo vệ Mã Vỗ bị vỡ nát rồi, khôi giáp trước ngực bị đao đâm vào thành một lỗ lớn, mơ hồ có vết máu chảy ra.

Mũ giáp cũng không biết lăn tới nơi nào, hai má có vết thương nhìn mà ghê người, râu bị đánh tản sang một bên.

Chợt vừa nhìn thấy, vô cùng thê thảm, giống như là một lão già gần đất xa trời, không có chút dáng vẻ nào của tướng quân?

Phù!

Mã Võ bị Hoa Như Ngọc đá một phát trúng ngực, giống như ruột bông bị rách, ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả bầu trời đêm.

- Mã lão đệ, đệ…sao phải khổ như thế chứ?

Phòng Linh cũng không nhẫn tâm hơn nữa, từ trong vòng tròn chạy ra, mắt hàm lệ nóng, giơ tay đỡ Mã Võ dậy.

- Cút ngay! Ngươi đừng có hư tình giả ý với ta.

Mã Võ nghiến răng nghiến lợi, xua tay ngăn cản Phòng Linh, gian nan dùng đao thép chống đỡ lại vết thương chồng chất trên người mình, lảo đảo xông về phía Hoa Như Ngọc.

Cho dù đao của Mã Võ gần bổ về phía cổ Hoa Như Ngọc, Hoa Như Ngọc vẫn không động đậy.

Đao thép dừng lại ở trước người Hoa Như Ngọc ba tấc, hơi thở yếu ớt của Mã Võ gấp gáp, bi thương nói:

- Sao ngươi không né tránh?

- Ta tại sao phải tránh?

Hoa Như Ngọc đứng nghiêm, khoát tay chỉ, anh khí trong con mắt có thể áp chế tất cả mọi sát khí, khinh miệt nói:

- Luận tới vận binh, ngươi tổn hao binh tướng, khiến năm vạn đồng đội biến thành cô hồn dã quỷ, luận tới võ công, ngươi cũng đã gần vào gỗ mục, không thể điêu, ngươi già rồi… Một câu nói miệt thị này, xuyên vào tim Mã Võ.

Lại boong boong một tiếng giòn vang, đại đao sắc bén rơi xuống đất, Mã Võ sau khi tan nát cõi lòng, không có tinh thần chống đỡ, thêm vào đó người đã bị thương, nghiêm trọng, xiêu vẹo muốn té ngã.

- Mã Yên Tử… Phòng Linh trong tình thế cấp bách, gọi ra biệt hiệu riêng của Mã Võ, xông ra khỏi đám người, muốn đỡ lấy Mã Võ đang lắc lư muốn ngã:

- Sao phải khổ như thế chứ? Thật sự là cam tâm lấy nghĩa xả thân sao?

- Mã Yên Tử! Ha ha…Mã Yên Tử… Mã Võ lau sạch máu tươi trên mặt, cố hết sức nâng đao lên, dùng chiến đao đỡ cơ thể, vùng ra khỏi sự nâng đỡ của Phòng Linh, thê lương nói:

- Cách gọi này, đã bao nhiêu năm không gọi rồi, ngoài ngươi ra, không ai dám gọi, không ai có tư cách gọi, bây giờ nghe thấy, thật là thân thiết.

Trong lời nói, dường như có sự hoài cổ.

- Mã Yên Tử! Mã Yên Tử… Mã Yên Tử, chúng ta vẫn là huynh đệ à! Mã Yên Tử, Mã Yên Tử… Phòng Linh khản cả giọng gọi lên mười mấy lần, cho tới khi khiến những người do Trần Hải suất lĩnh dưới thành, đều nghe rất thật.

- Mã Võ không ngờ không chết.

Trần Hải lấy tay che mặt trời, híp mắt nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn Mã Võ cả người đầy máu đang ở cùng Phòng Linh đang thân thiết đỡ, khóe miệng hiện ra một nụ cười âm u lạnh lẽo:

- Bọn họ là có thứ tình cảm chân tay? Thứ tình cảm chân tay này còn vững chắc hơn nhiều so với thứ tình cảm quân thần? Được! Rất tốt! Thật là quá tốt rồi..

Nghe thấy nụ cười âm hiểm sắc bén của Trần Hải, Trương Chi Đào chỉ cảm thấy ý nghĩ run lên, gã là một người đầu óc linh hoạt, nghĩ lại, cảm thấy tình thế vô cùng bất lợi, cũng không có lúc nào trì hoãn, lập tức cưỡi chiến mã, quay về Bình Châu, cũng không lòng dạ nào mà xem tiếp cuộc chiến. Hai tròng mắt Mã Võ đỏ thẫm, sáng ngời đầy thần nhìn Phòng Linh, vết máu tanh đỏ và vết thương trên mặt khắc khổ khiến hắn vô cùng già nua, gian nan khàn giọng nói:

- Nhớ lúc đầu, chúng ta chỉ là một kẻ không một xu dính túi, cam tâm để Định Nam Vương sử dụng, ngươi bày mưu tính kế, ta quyết thắng ngàn dặm, phối hợp khăng khít, vô cùng dữ dội! Ha ha … ngươi tuy đa mưu túc trí, nhưng đã từng dự liệu được chúng ta sẽ có ngày gặp lại trong cảnh binh đao này chưa? Hận! Đáng hận.

Phòng Linh nghẹn ngào, không thể trả lời, Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói:

- Không phải là Phòng tiên sinh không dự liệu được hai người lại gặp lại trong cảnh binh đao, hơn nữa vì Phòng tiên sinh chưa từng nghĩ qua: Định Nam Vương còn không nắm được Hoa Như Ngọc trong tay, liền ban cho hắn không chết, kết cục bị nấu thành chó săn.

- Đương nhiên, Phòng tiên sinh càng không ngờ Mã tướng quân một lòng trung thành với Định Nam Vương, lại nhanh chóng rập khuôn theo Phòng tiên sinh, anh hùng mạt lộ sao? Thật đáng buồn! Đáng tiếc.

- Ngươi câm mồm.

Mã Võ phun ra một ngụm máu về phía Tiểu Cửu, từng chữ một nói:

- Ta chìm trong biển cát, binh bại Lương huyện, khiến năm vạn đồng đội phải đầu rơi máu chảy, bại trận như vậy, hận không thể ngửa cổ chờ chết, Định Nam Vương để cho ta lập công chuộc tội, đã là khai ân rồi, còn có gì đòi hỏi nữa? Ngươi sao có thể tin miệng hồ trâu, ly gián tình cảm quân thần giữa ta và Định Nam Vương chứ?

- Tội bại binh, không tại ngươi, mà vì ngươi bị Định Nam Vương ép.

Trần Tiểu Cửu khinh thường cười nói:

- Ta lại không tin ngươi cam tâm tình nguyện chịu tội chiến bại thay cho Định Nam Vương, cũng không tin ngươi tình nguyện oan ức mà chết vì chính nghĩa như vậy, ngu muội! Thật là ngu muội.

- Quân muốn thần chết! Thần sao có thể không chết?

Mã Võ hét lớn một tiếng, lông mi thẳng lên, đẩy Phòng Linh sang một bên, giơ tay chém xuống, cắt cổ tự sát, với danh trung thành.

- Mã Yên Tử… Phòng Linh đau lòng giống như bị dao đâm vào tim.

Trong lúc đó, thanh mang chợt lóe.

Hiên Viên kiếm một đường cong trước mặt Mã Võ, răng rắc một tiếng, đao thép trong tay Mã Võ đứt rời tận gốc, chỉ lưu lại một vết máu trên cổ, tự sát không thành công.

Phòng Linh ôm cổ Mã Võ, khàn giọng hét lớn:

- Người đâu! Trói lại cho ta, trói lại! Không để hắn chết.

- Tự sát? Hư tình giả ý.

Trần Hải giơ đao thép, hét lớn:

- Mã Võ không chết! Mã Võ theo địch rồi! Mã Võ bị Phòng Linh khiến đầu hàng rồi.

Năm ngàn trung quân đánh giặc kêu lên:

- Mã Võ đầu hàng địch rồi! Mã Võ bị Phòng Linh chiêu hàng rồi.

Sau tiếng gào thét, dũng mãnh tiến ra, thanh âm lớn, dời non lấp biển.

Mã Võ nghe thấy, như bị sét đánh.