- Hoa tướng quân suất lĩnh trọng binh thế như mãnh hổ, lập nhiều công lao hiển hách.
Phòng Linh từ trên tường thành chạy chậm xuống, vỗ tay cười to.
- Điều đáng mừng chính là lại bắt được lão hồ ly Tả Bình!!
- Hắc hắc! Lão hồ ly này túc trí đa mưu, là phụ tá đắc lực của Định Nam Vương, hắn nhất định biết rõ ràng nội tình Định Nam Vương điên cuồng tấn công Ninh Đô.
- Người đâu? Người đâu? Mau đem Tả Bình ra cho ta, ta muốn cùng hắn ôn chút sự tình, thẩm vấn một phen..
- Lúc này ta ngược lại lập công lớn ! . .
Trần Tiểu Cửu túm lấy Tả Bình, vẻ mặt đắc ý đi đến, phù phù một chút đem Tả Bình ném xuống đất, cười nói:
- Lão hồ ly này trên đường đi cũng thật im lặng, không chút ầm ĩ nào.
Phòng Linh nhìn Tả Bình, lông mày nhíu chặt, lấy tay thăm dò hơi thở của hắn một chút liền thở dài một tiếng:
- Hắn... Hắn đã chết...
- Ah?
- Đã chết?
Trần Tiểu Cửu cố khoát khoát tay:
- Ta... Ta không có giết hắn ah!
Độc Hoàng đi tới nhìn thấy Tả Bình đồng tử mở to, sắc mặt xanh đen, ngủ quan biểu lộ sự sợ hãi không rõ, lắc đầu nói:
- Hắn là bị dọa chết..
- Dọa chết?
Tiểu Cửu lập tức bừng tỉnh đại ngộ: Tả Bình có thể là mang bệnh tim, chính mình lại đem hắn ở trên không trung ngao du một hồi, hắn lại chịu không nổi cái ngao du giữa không trung này, liền đi đời nhà ma...
- Ai! Thật là đáng tiếc...
Trần Tiểu Cửu nguyên lai tưởng rằng bắt được một con cá lớn, lại không nghĩ rằng trong chớp mắt cá lớn liền biến thành một con cá chết Phòng Linh ai thán nói:
- Tả Bình cùng ta tuy bất hòa, làm chuyện tà đạo, tâm tư quỷ kế nhưng lại đối với Định Nam Vương trung thành và tận tâm, đến chết cũng không đổi, coi như là cái trung thần.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đối với trung thần, ta xưa nay đều kính nể! Người đâu! Chuẩn bị cỗ quan tài tốt nhập liệm người chết! Đưa tiễn nơi tường thành... ...........
Nhìn trên tường thành Thiết giáp doanh binh sĩ dùng móc câu lấy quan tài gỗ lim tốt nhất chậm rãi buông xuống tường thành, Mã Võ trong nội tâm không khỏi lộp bộp một chút, chìm vào đáy cốc!
- Tướng quân, thiết giáp doanh trong hồ lô rốt cục bán thứ gì?
Tham nghị hành quân Chu Hà lau máu tươi trên trán, sắc mặt lo lắng bất an, mở miệng hỏi thăm.
- Ai! Thời đấy! Vận đấy!
Mã Võ thở dài, lại để cho Chu Hà mang theo thân binh đem quan tài gỗ lim mang đến trước mặt.
Mã Võ tuy rất không tình nguyện nhưng vẫn rung rẫy đưa tay khai mở quan tài, xuyên thấu qua một góc khe hở của quan tài, nhìn thấy gương mặt Tả Bình vì kinh hãi quá độ mà ngũ quan trở nên dữ tợn, nước mắt như suối tuông ra.. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Những người khác cũng không nghĩ tới thừa tướng Tả Bình đơn giản như vậy chết đi, mỗi người trên mặt đều bi thương, sĩ khí trầm xuống tới cực điểm !
- Nguyên soái, kế tiếp.. chúng ta nên... Nên làm thế nào cho phải?
Mã Võ nhắm mắt lại, đem giọt nước mắt nén lại cuối cùng chảy ra, nhíu mày trầm ngâm, cũng không biết là nên cứ như vậy buông tha cho hay là liều chết mà chiến đấu tấn công!
Nếu nghĩ buông tha đi thì thù của Tả Bình ai báo? Trình Vũ, Trần Hàn Tam, Phong Thụ, Cổ Tư Thành bốn vị chủ tướng bị giết ai tới gánh trách nhiệm? Hai chủ tướng Thang Sinh, Chu Trì Sơn bị bắt nên như thế nào cứu viện?
Tính cả Hưng Long kịch chiến ba ngày ba đêm, tổng cộng chết gần năm vạn binh, cái này năm vạn binh sinh long hoạt hổ tính mệnh lại làm như thế nào nhắn nhủ đây?
Hưng Long Đạo một người trấn ải, vạn người không qua được, lăn cây lôi thạch tận tình nện xuống, vạn tên cùng bắn, lại làm sao có thể công phá? Ngoại trừ người chết, vẫn là người chết. Hy vọng duy nhất ngay tại Lương huyện.
Thế nhưng mà đã chết vài vạn người, hao tổn bốn vị chủ tướng, ngay cả thừa tướng Tả Bình đều chiến tử, phòng ngự Lương huyện thì vẫn không công phá nổi thì có thể thấy được Lương huyện phòng thủ cường hãn đến cở nào!?
Lúc này xung chùy, chiến xa, vũ khí công thánh đều hư hỏng, nếu là mạnh mẽ tấn công hơn phân nữa là thất bại Công? Hay là không công?
Thật sự là tiến thối lưỡng nan.
Mã Vỏ ngửa mặt lên trời thở dài: Chính mình đường đường là danh tướng, cả đời xung phong xa trường, hiếm khi thua trận, không nghĩ tới khí tiết tuổi già khó giữ được, lại còn ngã quỵ trong tay một nha đầu, thật đáng buồn! Đáng tiếc!
- Mau thu thập thi thể binh sĩ. Lui binh.
Mã Võ trở mình lên ngựa, lắc lắc dây cương, dừng lại nói:
- Trừ phi Định Nam Vương đích thân tới tác chiến, nếu không Lương huyện vững như thái sơn.
Nghe Võ Mã quyết định lui binh, tất cả đều biểu hiện phẩn nộ, không cam lòng, nhưng trong lòng thở dài một ngụm trọc khí, nếu như tiếp tục chiến đấu tới cùng, có trời mới biết sẽ chết thêm bao nhiêu người, Thiết giáp doanh rõ ràng còn cất giấu trọng kỵ binh, thật sự là không dễ chọc, cũng thật con mẹ nó có tiền mà.
- Tướng quân, Trần Hàn Tam là do ngài giết, cha hắn là Trần Hải, ngài cần phải nghĩ kỹ ra lý do thoái thác ah.
Tham nghị hành quân Chu Hà cẩn thận từng li từng tí góp lời.
- Ừ, Trần Hải làm sao? Sinh ra một tên nhi tử khốn kiếp như Trần Hàn Tam, nếu không phải hắn ngay một kích cũng không chịu nổi, mang đầu chạy thục mạng chúng ta cũng không phải thua thê thảm?
Mã Võ tức giận tới sắc mặt tái nhợt, hắn vẫn còn không cam lòng!
- Thế nhưng mà, Trần Hải chỉ có đứa con trai duy nhất, xem như là báu vật trong tay..
Chu Hà lại nói:
- Bằng không thì, chúng ta thống nhất nói rằng Trần Hàn Tam lâm trận đào ngũ, bị loạn tiễn bắn chết? Chúng ta đều là thuộc hạ của ngài, tuyệt không dám nói linh tinh.
- Sợ cái gì? Trần Hải còn có thể ăn ta sao?
Mã Võ hung hăng vung lên nắm đấm:
- Ta liền chỉ thằng vào cái mũi Trần Hải nói cho hắn biết, con của ngươi lâm trận chạy trốn, nhiễu loạn quân tâm, bị ta một đao giết chết...
- Ai! Cái này...
Chu Hà nhìn xem bộ dáng Mã Võ tức giận cũng biết khó mà ngăn cản, đành thôi không nói nữa! .........
- Lui binh rồi! Rốt cục cũng lui binh ...
Hắc Sơn đứng ở trên tường thành, nhìn thấy bóng lưng đội quân đi xa, không khỏi hưng phấn bắt đầu rống to.
Mấy nam nhân tình trạng mệt mỏi kiệt sức, đều đều bước theo Hắc Sơn gầm gú như sói đói, cũng không quản cuống họng đã khàn đi không nói được lời nào.
- Cũng không biết bọn họ là tạm thời triệt binh, hay là bị đánh tới sợ luôn rồi!
Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu, Phòng Linh đứng ở trên tường thành, Hoa Như Ngọc nhìn qua bóng lưng tiêu điều của Mã Võ, nhịn không được hỏi thăm Phòng Linh.
- Bọn hắn còn có thể ngóc đầu trở lại .
Phòng Linh thở dài một hơi, lại nói:
- Chỉ là cho dù có phát binh đánh Lương huyện e rằng cũng phải sau năm ngày.
- Vì sao?
Hoa Như Ngọc mờ mịt khó hiểu.
Phòng Linh nói:
- Bởi vì lâm trận đổi tướng, cần thay quân một loạt.
- Lâm trận đổi tướng?
Hoa Như Ngọc nói:
- Ngoại trừ Định Nam Vương tự mình xuất chiến, nếu không hắn còn có thể tìm tới so đó với Mã Vũ Quân sự tình rèn luyện hàng ngày tốt chiến tướng sao?
Phòng Linh nói:
- Mã Võ giết chết Trần Hàn Tam, sẽ gặp phiền toái rất lớn, phụ thân Trần Hàn Tam, Trần Hải, là cao cấp tham nghị của Định Nam Vương, tuyệt sẽ không bỏ qua Mã Võ.
- Hơn nữa Mã Võ thảm bại, chết hơn bốn vạn binh sĩ, chủ tướng hao tổn bốn người, Tả Bình lại chiến tử, những cái tội danh nhiều vô số cộng lại, đều phải tính toán trên người Võ Mã, hắn làm sao có thể lần nữa mang binh? Tuyển chọn nguyên soái, Định Nam Vương muốn không đổi cũng phải đổi...
- Tốt! Phòng tiên sinh nói có lý, chúng ta rốt cục có thể nghỉ ngơi mấy ngày...
Trần Tiểu Cửu nhéo nhéo gương mặt của Hoa Như Ngọc, sẳng giọng:
- Về sau đừng liều mạng như thế nữa, nữ nhân quan trọng nhất là khuôn mặt, vạn nhất mặt bị trầy nát, ta sẽ ăn mừng mà bỏ nàng.
- Chàng dám hưu ta?
Hoa Như Ngọc dùng đầu gối cọ xát dưới đũng quần đang trương lên xấu xí của Tiểu Cửu, giận giữ nói:
- Chàng về sau cũng đừng ngốc như vậy, còn độc thân độc mã đi cướp người? Vạn nhất đem tiểu bảo bối bị thương, cẩn thận ta bỏ ngươi, lại lấy chồng khác!
Bị Hoa Như Ngọc dùng đầu gối khiêu khích, sâu trong lòng Tiều Cửu hỏa dục bị câu dẫn, cười xấu xa nói:
- Hoa Tướng quân, còn có khí lực tái chiến hay không?
- Chiến cái gì?
Hoa Như Ngọc đôi mắt vụt sáng lóng lánh, vẻ mặt hiếu kỳ.
- Còn có thể chiến cái gì? Tự nhiên là đại chiến trên giường!
Tiểu Cửu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc phủ lên điểm nhô cao cao của mình dưới đũng quần, làm cho nàng nhận thấy chính mình to lớn cao ngạo ra sao.
- Cút! Có khí lực cũng không dùng? Ta cũng không cho ngươi trêu đùa!
Hoa Như Ngọc khuôn mặt ửng đỏ, gắt một cái chỉ vào Tứ đại hoa đán, cao giọng:
- Ngươi cho là ta không biết? Ngươi cùng các nàng sớm đã không trong sạch? Chi bằng đi tìm bọn họ đi, xem như các nàng lập công, khen thưởng các nàng, ta liền làm như không thấy...
Tiểu Cửu đang cùng Hoa Như Ngọc đùa giỡn thì thám tử Trử Đô đến báo:
- Hoa Tướng quân, Trần đại nhân.. Khổng Nghi Tần Khổng đại gia, Lâm Đan Nhi, Lâm Song nhi hai vị phu nhân người mang theo hơn mười xe vật tư, đã đuổi tới Trữ Đô!
- Khổng đại gia đã cùng Yên Nhiên gặp mặt! Lâm Đan Nhi, Lâm Song Nhi hai vị phu nhân đang trên đường chạy tới Lương huyện...
- Ah! Khổng lão ca đã cùng tình nhân cũ gặp mặt?
Trần Tiểu Cửu tà ác cười cười, nhéo nhéo cái mũi Hoa Như Ngọc, đắc ý nói:
- Đan Nhi, Song Nhi đã đến, ngươi nếu lại không phối hợp, ta sẽ đến chỗ bọn họ cho đỡ thèm! Tiểu biệt thắng hôn, cái tư vị này nhất định rất làm cho người ta rất chờ mong.
- Cứ làm đi! Mệt mỏi chết ngươi.
Hoa Như Ngọc trợn mắt nhìn Tiểu Cửu, giận dỗi nói:
- Đừng chỉ lo nghĩ mấy chuyện xấu xa, còn không mau tranh thủ thời gian đem Hồng Hạnh tới, chúng ta nửa đường lại Đan Nhi, Song Nhi cùng một chỗ rồi trở lại Trữ Đô. ......
- Tỷ! Ngươi nhìn thấy Hồng Hạnh tỷ tỷ, sẽ không phải lại đánh nhau ah?
Song Nhi ngồi trong xe lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi. đôi mắt mèo ẩn ẩn chút lo lắng!
- Ngươi gọi thật ngọt!
Đan Nhi đem tay Song Nhi đẩy qua một bên đi, gắt giọng:
- Người còn chưa nhìn thấy mà ngươi hà mồm ngậm miệng đều gọi Hồng Hạnh tỷ tỷ? Hừ ngươi chỉ để ý gọi nàng là tỷ tỷ thì ta cũng coi như không có muội muội như ngươi, khuỷu tay xoay ra bên ngoài, thật không có một chút tiền đồ, lúc trước nàng một chưởng thiếu chút nữa đem ta đánh chết!
Nàng ghi hận Hồng Hạnh một chưởng đem nàng đả thương:
- Tỷ mới là hảo tỷ tỷ của muội!
Song Nhi nắm lấy cái mũi Đan Nhi, cười trêu nói:
- Bất quá cũng không thể toàn bộ trách cứ Hồng Hạnh tỷ tỷ! Ai bảo ngươi lúc trước vụng trộm trèo lên phòng người ta! Người ta nghĩ ngươi là phi tặc, đả thương ngươi cũng là hợp tình lý.
- Ta trèo lên phòng Hồng Hạnh còn không phải thay ngươi bênh vực kẻ yếu? Ngươi cái này nha đầu không có lương tâm mà, thực tức chết ta...
Đan Nhi tức giận đem Song Nhi đẩy qua một bên, một bụng ủy khuất.
- Ta như thế nào vô lương tâm?
Song Nhi cười quyến rũ:
- Bất quá ngươi nên oán trách Cửu ca đa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng muốn không được Hồng Hạnh tỷ tỷ nha?
- Như thế nào không oán nàng?
Đan Nhi miệng vểnh lên, sẳng giọng:
- Là nàng cố ý phô trương, cố ý câu dẫn tiểu Cửu!
- Hồng Hạnh tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ai không thích? Còn cần cố ý câu dẫn?
Song Nhi giống như làm nũng rúc vào trong ngực Đan Nhi, ôn nhu nói:
- Hiện tại chúng ta đều là người một nhà rồi, còn không biết xấu hổ tranh giành tình nhân? Nói sao chúng ta tỷ muội đều là phu nhân do Tiểu Cửu cưới hỏi đàng hoàng, Hồng Hạnh tỷ tỷ còn không có danh phận, không công theo Tiểu Cửu, Tỷ không thấy đáng thương sao?
- Ai bảo nàng không thanh bạch đi theo tiểu Cửu? Là chính cô ta nguyện ý, không ai có thể bắt buộc nàng, đáng thương cũng là nàng tự chịu.
Đan Nhi bĩu môi, ngoài miệng ăn nói lợi hại, không thuận theo không buông tha nhưng trong nội tâm cũng đã mềm mỏng rồi.
Song Nhi nhìn thấu nội tâm Đan Nhi, ôn nhu cười cười:
- Còn có a, Hồng Hạnh tỷ tỷ là con gái của Khổng đại gia, chúng ta khi còn bé cơ khổ, Khổng đại gia thế nhưng chiếu cố tỷ muội chúng ta như con gái ruột thịt! Tỷ tỷ thường nói với ta, làm người có ơn tất báo, không thể vong ân phụ nghĩa, như thế nào tỷ tỷ chính mình hết lần này tới lần khác đã quên?
Đan Nhi mặt đỏ lên, trong nội tâm triệt để mềm nhũn, u oán nói:
- Cái kia... Vậy được rồi, chỉ cần Hồng Hạnh không tìm ta gây phiền phức, ta liền không làm khó dễ nàng...