Định Nam vương tuy tập kết mười lăm vạn tinh binh ở Bình Châu, nhưng sĩ khí lại không thể dùng, xét tới cùng, vẫn là lũ chiến lũ bại.
Một trận chiến ở đường Hưng Long, năm ngàn kỵ binh của Hoàng Hoan toàn bộ bị tiêu diệt, chủ tướng Hoàng Hoan chết trận, đầu bị cắt.
Hội chiến Lương huyện, Vương Phi Hổ suất lĩnh năm ngàn bộ binh, ba ngàn kỵ binh cấp tốc tiến công, lại bị nhóc con miệng còn hôi sữa Thôi Châu Bình bắt, tám ngàn binh sĩ bị tiêu diệt, còn sống thì trốn đi, chỉ có mười mấy người, Vương Phi Hổ tự sát không thành, bị bắt sống.
Cho tới bây giờ, Vương Phi Hổ là hàng, hay là chết, cũng chưa biết chừng.
Sự bại trận này đã khiến binh sĩ Bình Châu đau lòng thấu xương.
Sự đau khổ trong lòng Định Nam vương còn lớn hơn gấp nhiều lần so với các tướng sĩ, không chỉ mất đi người đẹp, bị ép tới bất đắc dĩ phải thả Phòng thị, thả cọp về rừng, còn đổi lại đứa con trai bảo bối trở về với một tai phải, bệnh nặng, thượng thổ hạ tả, cho tới nay vẫn không ngồi dậy nổi.
Tất cả mọi oán hận đều chất đống lại, đủ để cho y trở nên táo bạo.
Định Nam vương ngẩn người, thừa tướng Tả Bình đi tới, chỉ vào một bức mật thư trong tay, nói:
- Mật thư kinh đô, chuyển tới từ Tiêu thừa tướng.
- Hả?
Định Nam vương nhìn trước ngó sau, mở thư ra xem, vẻ mặt hậm hực vừa rồi không khỏi biến mất, vỗ tay cười lớn nói:
- Tốt! Tốt! Khổ tận cam lai, ông trời đang giúp ta rồi.
Tả Bình nghiêng đầu, nhìn bức thư này, cũng thở phào, đắc ý nói:
- Trong ứng ngoại hợp, đại cục ắt thành! Tuyệt vời. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Định Nam vương hưng phấn bước đi, lại hồi phục lại thần thái trước đây, đi tới trước hổ soái án, đầy khí phách nói:
- Đại tướng quân Mã Võ đâu rồi?
Mã Võ vội vàng chạy từ ngoài vào, thấy Định Nam vương thay đổi hẳn vẻ suy sút trước đó, ánh mắt hưng phấn phát hỏa, không khỏi tò mò, trả lời nói:
- Có Mã Võ.
Định Nam vương cất cao giọng nói:
- Lập tức thăng trướng, gọi Chủ tướng, phó tướng, tham nghị của ba quân tới đây, Bổn Vương phải tiến công tới Ninh Đô, tận dụng thời cơ, thắng bại chính là ở đây.
Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Phòng Linh đều không ngờ Định Nam vương suy sút, chán nản không chỉ không có sự giác ngộ hổ lạc đồng bằng, trái lại phái trọng binh, tập kết bốn phía, yếu địa hai nơi đường Hưng Long và Lương huyện, trở lên điên cuồng, bất kể tiến công sinh tử.
Đại quân ba đường, thay nhau ra trận, thể hiện sự thần thông của mình.
- Phòng tiên sinh, ông cũng có lúc tính sai à?
Tiểu Cửu ngồi trước bàn, mặt nhăn nhó trêu Phòng Linh.
Phòng Linh nhíu mi, ngửi mùi trà thơm, mới hồi phục tinh thần, đặt mạnh chén trà xuống bàn, trầm ngâm nói:
- Sự việc xảy ra khác thường ắt có yêu, Định Nam vương không chỉnh quân, không làm phấn chấn sĩ khí, mà thực tế là bại quân, đột nhiên gây khó dễ như một con chó điên, lại không tính tới thương vong, bên trong ắt có ẩn tình.
- Phòng tiên sinh nói có lý, chỉ là rút cuộc là vì cái gì, cho tới nay nguyên nhân không rõ.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu bất đắc dĩ, than thở:
- Ta sở dĩ không giết chết Ngô Đồng, chính là sợ Định Nam Vương chó cùng giứt giậu, không ngờ y vẫn nhảy tường, thật là phiền lòng.
Phòng Linh, Hoa Như Ngọc cười khổ.
Trần Tiểu Cửu lại hỏi:
- Ba ngày giao chiến, giết địch bao nhiêu? Quân ta tử vong thế nào?
Hoa Như Ngọc cất cao giọng:
- Định Nam Vương thật ra rất thông minh, bất luận là kỵ binh, hay là bộ binh, đều một tay cầm thuẫn, đề phòng bị súng kíp công kích, hơn nữa có lá chắn bảo vệ cung tiễn, để cung thủ bắn trả.
- Trong vòng ba ngày, Lương huyện, đường Hưng Long đã trải qua bảy lần giao thủ, tổng công giết tám ngàn địch, quân ta tử vong hơn hai trăm binh sĩ, nhiều người bị trúng tên.
Trần Tiểu Cửu lại nhìn Thôi Châu Bình, Thôi Châu Bình nói:
- Chiến lực của binh phủ không đủ mạnh, chết để giữ Lương Huyện, tử trận hơn một ngàn binh sĩ.
Phòng Linh nói:
- Thương vong cũng không phải lớn, số lượng giết địch cũng hiển hách, chỉ là… Hoa Như Ngọc tiếp lời nói:
- Chỉ là hỏa dược dự trữ của chúng ta có hạn, cứ tiếp tục vậy, hỏa dược sẽ tiêu hao nhiều, một khi cạn kiệt, cục diện sẽ nguy.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Chỉ sợ không đợi được tới lúc hỏa dược khô kiệt, nguy nan đã tới rồi.
Phòng Linh, Hoa Như Ngọc, Thôi Châu Bình đều kinh ngạc.
Trần Tiểu Cửu thở dài nói:
- Hỏa dược sợ mưa, sợ ẩm, một khi giao chiến, mưa dầm liên miên, súng kíp không thể dùng, Định Nam Vương nếu không tính tới thương vong, trọng binh đè tiến, dùng tính mạng mở ra một đường đi, cục diện há chẳng phả nguy sao? Hơn nữa, từ quyết định xông lên của Định Nam Vương cho thấy, dường như phải đánh một trận kịch liệt lâu dài, hai mươi ngày tới, ắt có đại chiến kinh thiên động địa.
Phòng Linh nói:
- Định Nam Vương thật muốn ăn cả ngã về không?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Lẽ thường là sẽ không như vậy, nhưng lại không biết Định Nam Vương chơi trò gì?
Thôi Châu Bình nóng vội:
- Trần đại nhân, Hoa tướng quân, Phòng tiên sinh, vậy phải làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chúng ta binh ít, chỉ là dựa vào sự lợi hại của súng kíp, nhưng hiện giờ súng kíp hoàn toàn là con dao hai lưỡi, làm không tốt sẽ gây thương tích cho bản thân, chiến thuật vẫn phải điều chỉnh lại, lấy trận chiến bình thường là chính, lấy sự bất ngờ thắng nhờ súng kíp là phụ, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không dùng súng.
- Nên như vậy.
Phòng Linh gật đầu.
Hoa Như Ngọc trầm ngâm rất lâu, nói:
- Đường Hưng Long có địa thế hiểm chở là lá chắn, dễ phòng thủ khó tấn công, quân địch lấy mười đánh một, mới có năm phần thắng, trước đây luôn dùng ba ngàn súng thủ đóng quân nơi đây, bây giờ cục diện nguy nan, không thể bày binh bố trận như vậy được nữa.
Thấy Tiểu Cửu, Phòng Linh đều đang nhìn về phía mình, lại mang theo ý khảo sát, Hoa Như Ngọc cười, nói với Thôi Châu Bình:
- Thôi tri phủ mau chóng điều động hai vạn binh của đại doanh Ninh Đô, còn cả một vạn quân binh của Lương huyện tới đường Hưng Long, giữ vững nơi này, phải chuẩn bị nhiều cây, đá, đinh, chỉ cần quân địch vừa bước vào Hưng Long, lập tức ném xuống! Quân địch tuy có lá chắn, nhưng chỉ có thể chắn được súng kíp bắn chụm, thân cây, đá, đinh đều là vật nặng, rơi từ trên cao xuống, có thể đập nát quân địch.
Thôi Châu Bình gật đầu nói:
- Kế này rất hay, nhưng thân cây, đá, đinh dù sao cũng có hạn, không thể sử dụng nhiều.
- Hãy nghe ta nói hết trước đã.
Hoa Như Ngọc xua tay:
- Trường thương thủ, giáo đao thủ không có mấy tác dụng, ba ngàn là đã đủ dùng, nhưng cung thủ lại càng nhiều càng tốt, Ninh Đô hàng năm chinh chiến, cung tiễn trong kho rất nhiều, cho dù tốt xấu, mỗi người một cung, mười tên ngắn, có thể đủ không?
- Trước tiên dùng đá, thân cây, đinh làm loạn trận hình quân địch, khiến cung tiễn vạn quân cùng bắn, cũng không cần nhắm chuẩn, nhắm mắt bắn cũng được, đường Hưng Long hẹp hòi khó đi! Số quân địch xông vào, có lên trời cũng không có đường thoát, xuống đất cũng không có cửa lui. Cho dù binh sĩ số lượng ít mới xông vào đường Hưng Long, nhưng một người trấn ải, vạn người khó qua! Ba ngàn trường thương thủ, cầm đao xông lên, đâu còn có lý nào mà sống nổi chứ?
- Tốt! Tốt!
Thôi Châu Bình nắm tay lại:
- Hoa tướng quân quả là diệu kế, cứ như vậy, đường Hưng Long vô lo rồi.
Trần Tiểu Cửu, Phòng Linh nghe cũng gật đầu lia lịa, liền hỏi:
- Thế Lương Huyện giữ thế nào?
- Huyện Lương đổi quân, đương nhiên do toàn bộ chín ngàn Thiết Giáp doanh canh gác.
Hoa Như Ngọc chỉ vào sa bàn, nói:
- Thành trì Lương huyện vững chắc, cao lớn, với kinh nghiệm của ta, đơn thuần dựa vào trường thương, đao kiếm, cung tên, mà không cần tới súng kíp cũng có thể dựa vào binh lực chín ngàn quân của Thiết Giáp doanh, chống cự được hùng binh.
- Có thể được sao?
Phòng Linh lại không rõ lắm về chiến lực binh khí thực sự của Thiết Giáp doanh, nhíu mi nói:
- Mười lăm vạn nhân mã này của Định Nam Vương, đều là tinh binh.
Hoa Như Ngọc cười nói:
- Phòng tiên sinh từng nghe thấy trận chiến ở Mộ Bình thành chưa?
Phòng Linh nói:
- Sơ bộ vẫn là do danh tướng dẫn đường.
Hoa Như Ngọc nói:
- Trần Lượng tuy lợi hại, nhưng ta từng mang theo năm trăm kỵ binh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, khiến một vạn tinh binh của Trần Lượng đối chiến, Trần Lượng chết trận, năm trăm kỵ binh ta tử vong chỉ có ba mươi người! Còn năm trăm kỵ binh này, chính là cánh tay hôm nay của Thiết Giáp doanh, Phòng tiên sinh thử tính xem, chín ngàn hùng binh Thiết Giáp doanh, với tiền đề giữ thành có thể ngăn cản được năm vạn quân địch không?
Phòng Linh kinh ngạc, trong mắt lóe ra ánh sáng:
- Hoa Như Ngọc thật sự quả là thần nhân! Phòng Linh khâm phục vạn phần.
Hoa Như Ngọc lại nói:
- Hơn nữa, ngoài ba mươi dặm của thành Lương huyện, địa thế trống trải, dễ dàng xung phong, trong phòng thủ lại có cơ hội tấn công, giả dụ quân địch phái bộ binh đột kích, ắt có thể nghiêm khắc đả kích khí thế của Định Nam Vương.
- Phản thủ vi công! Tuyệt vời! Đây đúng là thượng sách.
Trần Tiểu Cửu vỗ bàn, giải quyết dứt khoát:
- Cứ làm theo ý của Hoa tướng quân, nhưng…súng kíp thủ tuy không cần, nhưng vẫn phải có sự chuẩn bị, đợi lệnh, để phòng ngừa vạn nhất.
Hoa Như Ngọc gật đầu, bốn người lại thảo luận tình tiết trong đó, vội vàng tự động thay quân.
Cuộc chinh phạt thảm thiết nhất đã bắt đầu rồi. Trong năm ngày sau đó, Định Nam Vương tổng cộng giao đấu hơn mười lần với binh phủ Ninh Đô và Thiết Giáp doanh, ở đường Hưng Long và ở Lương huyện.
Mười lăm đường đại quân của Định Nam Vương, chia ra làm ba mươi doanh, mỗi doanh năm ngàn người, ngày đêm không phân biệt, thương nhẹ không dưới hỏa tuyến, vẫn quyết một trận sinh tử với binh phủ Ninh Đô và Thiết Giáp doanh.
Đường Hưng Long dựa vào có địa hình hiểm trở, dễ phòng thủ, khó tấn công.
Thôi Châu Bình kiên quyết chấp hành kế sách phòng ngự của Hoa Như Ngọc, đợi năm ngàn binh sĩ giơ lá chắn, lăn cây, đá, đinh trước để làm trận hình của quân địch loạn, dẫn tới sự khủng hoảng của họ, sau đó vạn tên cùng bắn, chỉ vẻn vẹn một vòng đi xuống, thi thể sẽ mọc thành phiến đá chất trong thung lũng.
Những tiễn thuật của những binh sĩ này tuy cao thấp khác nhau, nhưng khe sâu hẹp như vậy, chỉ là đem cung kéo căng, nhắm mắt bắn xuống, cũng có thể đâm xuyên bụng quân địch.
Một vòng mưa tên bắn xuống, trong năm ngàn kỵ binh, có thể sống sót, cũng chỉ một phần mười, khoảng năm trăm người.
Muốn bắn chết năm trăm người này cần có độ chuẩn xác nhất định.
Thôi Châu Bình cũng không thèm nhìn tàn binh, cũng không lãng phí cung tên, mặc cho bọn họ đi vào bên trong.
Số binh sĩ này cho rằng mình xông phá đường Hưng Long, lập đại công, đâu ngờ lại bị chôn vùi trong đường Hưng Long tới ba ngàn đao thương.
Thực ứng với câu nói kia, một người trấn ải, vạn người không thoát.
Xông ra một người chết một người, xông ra một đội chết một đội, hơn nữa cái chết của mỗi binh sĩ lại cực kỳ thê thảm, vạn kiếm xuyên tim.
Số binh sĩ thông minh một chút thấy tình thế không ổn, ném thương, ôm đầu chạy trốn, thoát ra khỏi cửa, Thôi Châu Bình cũng không hạ lệnh bắn tên, mặc kệ cho chúng chạy trốn.
Chỉ là số binh sĩ chạy ra tìm đường sống này lại bị số binh giám sát bên ngoài cốc giết chết.
Trong vòng hai ngày đầu tiên, trong đường Hưng Long đã ném xuống hai vạn sinh mạng.
Nhưng đường Hưng Long vẫn chắc chắn như lúc ban đầu, không hề bị lay động dù là nửa phần.
Định Nam Vương giận dữ lôi đình, nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, tập kết trọng binh, nhắm thẳng Lương huyện.